Tân Uẩn cũng nghĩ như vậy, cô tưởng rằng Giang Nghĩa chỉ đang an ủi mình mà thôi.
Nhưng Giang Nghĩa chỉ nói tiếp hai chứ: “Tin anh.
”
Tin.
Khi những người khác đều không tin Giang Nghĩa có thể quay lại thì Tân Uẩn lại đặt lòng tin vào anh.
Bởi vì người đàn ông này đã tạo ra quá nhiều kỳ tích rồi.
Hơn nữa, Tân Uẩn còn có tình cảm sâu đậm với anh, điều này khiến cô tin tưởng vào từng câu từng chữ của Giang Nghĩa.
“Được, em tin anh nhất định sẽ quay lại!”
Trưởng tàu bật cười: “Quay lại? Haha, đừng ảo tưởng nữa! Nếu tôi mà thả cậu quay về thì tôi sẽ là con lợn! Đi thôi!”
Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của đám cảnh sát trên tàu, Giang Nghĩa bị áp giải đến một khoang tàu trống.
Đây là nơi chuyên để tạm thời giam giữ phạm nhân.
Một khi đã bước vào thì không thể thoát ra.
Cửa khoang tàu đóng lại.
Tên trưởng tàu ngồi xuống, nhìn Giang Nghĩa với ánh mắt khinh thường: “Dám đánh nhau trên tàu sao? Haha, cậu cũng được đấy, cứ chờ mà ngồi tù đi.
”
Giang Nghĩa bình tĩnh: “Bọn họ là người ra tay trước nhưng sao lại chỉ bắt một mình tôi?”
Tên trưởng tàu bật cười: “Đánh thua thì vào bệnh viện, đánh thắng thì vào tù, cậu không biết sao? Cậu đã đánh người ta thê thảm như vậy mà tôi còn phải bắt bọn họ sao?”
Thì ra còn có cái đạo lý kiểu này?
Giang Nghĩa hơi lắc đầu, sau đó nói tiếp: “Vậy là bỏ qua chuyện bọn họ chiếm chỗ luôn sao?”
“Sao lại không?” Tên trưởng tàu trả lời: “Cậu phải biết rằng, bây giờ bọn họ chính là nạn nhân, còn cậu là kẻ hành hung! Nếu cậu không đánh người thì cậu vẫn có lý nhưng bây giờ, lời nói của cậu đã vô giá trị rồi, biết chưa hả?”
Giang Nghĩa bất lực.
Anh hỏi một câu cuối cùng: “Vậy thất trách của ông thì sao, trưởng tàu?”
Tên trưởng tàu sững người: “Thất trách gì cơ? Tôi đã thất trách gì?”
Giang Nghĩa nói tiếp: “trên tàu cao tốc, mỗi người tương ứng với một chỗ ngồi.
Ông thân là trưởng tàu nhưng lại không tra soát chặt chẽ, để mấy người đó ngồi sai vị trí, đây không phải là thất trách à?”
“Hơn nữa, rõ ràng tàu