Tân Uẩn cởi áo khoác ngoài, giày và tất, chui vào trong chăn.
Vì phòng tắm được lắp đặt kính trong suốt, nên cô ta ngại tắm rửa trước mặt Giang Nghĩa, nên, tối nay ở tạm một chút là được rồi.
Cô ta nằm trên giường, nghiêng người nhìn bóng lưng của Giang nghĩa, trong lòng lại có chút cảm động, có chút mong ước.
Nếu như....
Nếu như cô ta quen biết Giang Nghĩa sớm hơn một chút, bây giờ sợ là đã không còn phải cô đơn một thân một mình nữa.
Sợ cô đã trở thành một người mẹ, có một, hai đứa con rồi?
Haiz, tại sao người đàn ông ưu tú như thế này, lại bị người phụ nữ khác giành mất chứ?
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy bức bối, khó chịu.
Tân Uẩn bẹp miệng, dùng chăn che ngực, nhắm chặt hai mắt lại, không nghĩ đến chuyện giữa cô ta và Giang Nghĩa nữa, bởi vì dù suy nghĩ như thế nào thì cũng vô dụng thôi.
Người đã có vợ, cô ta còn có thể làm gì?
Một đêm yên tĩnh.
Ngày thứ hai, Giang Nghĩa đã chuẩn bị xong đồ ăn cho Tân Uẩn vẫn còn đang ngủ, sau đó một mình cầm theo vali rời khỏi khách sạn.
Anh thuê một chiếc xe, tự mình lái đến địa điểm được chỉ định.
Trên đường đi.
Giang Nghĩa gọi cho Sư Tử của 12 cung, giao cho anh ta một nhiệm vụ tạm thời, nhiệm vụ yêu cầu rất đơn giản, chỉ có năm chữ: Bảo vệ cho Tân Uẩn.
Có Sư Tử ở trong tối bảo vệ, Giang Nghĩa mới có thể yên tâm đi giải cứu Tân Tử Dân.
Chiếc xe màu trắng lao nhanh trên đường nhựa, Giang Nghĩa càng lái càng nhanh, về sau, trên đường không thấy một chiếc xe nào cả.
Sau khi đi hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng anh cũng đến đích.
Giang Nghĩa không dám chủ quan, lái xe vào trong một bãi cỏ rậm rạp, tránh cho chiếc xe bị người khác phát hiện.
Sau đó, anh xuống xe, đẩy vali từng bước đi vào nhà máy bỏ hoang.
Đây chính là một nhà máy được xây dựng bên bờ sông, quy mô rất lớn, nhìn quy hoạch, kết cấu tổng thể, có lẽ trước đây là một xưởng đóng thuyền.
Bởi vì bỏ hoang quá lâu, cửa của công xưởng đóng thuyền đã nứt ra thành hai mảnh, gió vừa thổi qua đã lắc lư kêu cót két.
Giang Nghĩa không tốn