Đến tận khi Giang nghĩa đưa tay ra lấy một cây trong số đó, đột nhiên, cảm nhận được trên đầu ngân châm lóe lên một tia sáng, hơn nữa Giang Nghĩa còn cảm thấy trong cơ thể mình có một luồng sức mạnh cùng với cây kim này thu hút lẫn nhau, rất thần kỳ.
“Ông cụ, Tân Uẩn, thật sự có điều kỳ lạ!”
Tân Tử Dân cau mày, phán đoán nói: “Nếu như tôi đoán không sai, thần y Biển Thước năm đó giống với Giang Nghĩa và Tân Kỳ đều là kỳ tài, trong người có ‘khí’ đặc biệt.
Thần y Biển Thước dựa vào đặc điểm đặc biệt trên cơ thể mình, tạo ra bộ ngân châm này.”
“Nói cách khác, chỉ có người cơ thể có ‘khí’ mới có thể phát huy được hiệu quả của ngân châm, nếu như để người bình thường dùng, nó sẽ không khác gì ngân châm bình thường.”
Tân Uẩn nói: “Nghe có vẻ giống như ngân châm được thiết kế riêng của Giang Nghĩa!”
“Đúng là ý này.”
Tân Tử Dân vuốt râu: “Giang Nghĩa, chúc mừng cậu, có sự giúp đỡ của bộ kim này, tin tưởng y thuật của cậu sẽ tăng lên nhanh chóng.
Trong Bát Quải Khí Kim, có rất nhiều chương huyền bí khó có thể nghiên cứu, cậu cũng có cách nghiên cứu.”
Trong lòng Giang Nghĩa cũng kích động.
Là một người trong lòng luôn tĩnh mịch, những thứ bình thường không thể khiến anh rung động, ngoài trừ thật sự có được bảo bối.
Mà bộ thần châm Biển Thước này, chính là bảo bối có thể khiến Giang Nghĩa rung động.
“Có được ngân châm tốt, sau này sẽ có công dụng rất lớn.” Tân Tử Dân lại nói: “Lá gan kia đâu?”
“Ở đây.”
Giang Nghĩa đặt lá gan đấu giá được xuống, lá gan này có thể cứu được mạng người.
Tân Tử Dân nói: “Chiều ngày hôm nay, Thạch Văn Bỉnh liều mạng muốn đấu giá được lá gan này, có thể chứng minh sự quan trọng của lá gan này.”
“Sợ là nhà họ Thạch đã đồng ý với một nhân vật lớn nào đó.”
“Bây giờ lá gan ở trong tay chúng ta, có lẽ đợi đến khi trở về Giang Nam, Giang Nghĩa cậu có thể dùng lá gan này cứu sống được nhân vật lớn kia, đến lúc đó không chỉ có thể chặt đứt một cánh tay của nhà họ Thạch, còn có thể cho cậu một chỗ dựa đáng tin cậy!”
Không thể ông nói, tư duy của ông Tân