Sợ là Thuỷ Quân Tín sẽ chơi đùa anh đến chết!
Thuỷ Quân Tín sẽ nói “thôi” chứ?
Nếu Thuỷ Quân Tín chiếm ưu thế, liệu những phú hào này có nói “thôi” không?
Sẽ không!
Bọn họ không những sẽ không nói “thôi” mà còn chơi đùa vui vẻ cùng với Thuỷ Quân Tín, lấy nỗi đau của người khác tạo nên niềm vui của chính mình.
Suy cho cùng thì lý do họ bảo vệ Thuỷ Quân Tín chỉ là để sau này được hưởng thụ thêm nhiều sự vui vẻ hơn mà thôi, và tất nhiên cũng vì muốn khiến cho Thuỷ Quân Tín khắc ghi ân tình đó, sau này có thể từ từ mà trả ơn.
Bảo vệ Thuỷ Quân Tín đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là vì lợi ích của bản thân họ.
Vì vậy, rất nhiều phú hào cùng nhau ra mặt để bảo vệ Thuỷ Quân Tín, cho dù chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên đến thì cũng phải xét tình hình cụ thể mà xử lý, không thể hành động hấp tấp qua loa được.
Vì vậy, tất cả đều quả quyết cho rằng Giang Nghĩa nhất định sẽ không dám tiếp tục lỗ mãng.
Cho dù không nể mặt của Thuỷ Vân Thiên thì cũng phải nể mặt hàng chục phú hào đang có mặt ở đây, anh sẽ nhượng bộ thôi nhỉ?
Lúc này, Thuỷ Quân Tín cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi anh ta đã sợ chết khiếp, nếu như Giang Nghĩa thật sự ra tay thì anh ta làm sao có cơ hội sống sót chứ?
Bây giờ có rất nhiều người đang bảo vệ anh ta, cái mạng nhỏ này cuối cùng cũng được cứu rồi.
Tân Uẩn đứng ở phía sau lưng anh cắn chặt môi, trong lòng dấy lên suy nghĩ muốn dừng chuyện này lại.
Tuy rằng cô ta rất tức giận, cũng khá bất mãn với hành vi vừa rồi của Thuỷ Quân Tín, cảm thấy uỷ khuất, vừa sợ vừa khó chịu, nhưng dù sao anh ta cũng là thiếu chủ nhân của Thuỷ Vân Thiên, hơn nữa cô ta cũng không bị thương gì, thêm vào đó có nhiều phú hào quyền thế ra mặt bảo vệ anh ta như thế, bỏ đi thì tốt hơn.
Thay vì trút giận, cô sợ Giang Nghĩa sẽ bị thương hơn.
Tân Uẩn thở dài, vừa định lên tiếng thuyết phục Giang Nghĩa thì anh đã tiến lên một bước, nói với người đứng đầu đám phú hào: "Nếu anh dám cầu xin cho Thuỷ Quân Tín, vậy thì… đừng trách tôi.
"
Vừa dứt lời, Giang Nghĩa liền lao đến phía người đàn ông với tốc độ nhanh như chớp, bàn tay chạm trên cánh tay của người đàn ông kia, sau đó một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, cánh tay của người đàn ông đã bị bẻ gãy, hơn nữa còn bị anh bứt lìa, máu tươi không ngừng phun ra!
Những người khác chứng kiến cảnh đó đều kinh hãi đến đứng ngây người tại chỗ.
Giang Nghĩa không quan tâm hay là tức đến hồ đồ rồi?
Không những không nương tay mà còn làm