Tất cả khán giả đều nghi hoặc, tên này là ai? Còn dám lên tiếng ở đây.
“Nhóc con, cậu là ai? Nói cái quái gì vậy hả? Đây là nơi mà cậu có quyền lên tiếng hay sao?”
“Chắc là chó đội Ferrari nhỉ?”
“Haha, cá mè một lứa.
”
Tuy nhiên, ánh mắt của Chúc Minh lại thay đổi.
Trong mắt anh ta có chút phấn khích, còn có chút vui mừng, không thèm quan tâm tới Dương Tuấn Thiên nữa mà đi thẳng đến trước mặt Giang Nghĩa.
“Tôi biết anh sẽ đến mà!”
Giang Nghĩa rít một hơi rồi bình tĩnh nói: “Cho tôi một cơ hội.
Nếu tôi có thể thắng Phong Điểu bằng cách quang mình chính đại thì mọi người đừng công kích đội Ferrari nữa, được chứ?”
Chúc Minh còn chưa kịp đáp lời thì Phong Điểu đã đi tới.
Anh ta nhìn Giang Nghĩa vài giây rồi nói: “Người lần trước thắng Chúc Minh là anh?”
“Là tôi.
”
“Được, người tôi đợi chính là anh, Giang Nghĩa!” Phong Điểu cao giọng: “Chúng ta đấu một trận, nếu anh thắng tôi thì chúng tôi không chỉ không công kích đội Ferrari nữa mà còn nhượng quyền lên tiếng cho đội Ferrari, công nhận đội Ferrari là đội no.
1 trong giới.
Nếu anh thua tôi thì xin lỗi, đội mấy người có thể giải tán được rồi.
”
Trận này quyết định cả tương lai của một đội đua xe.
Tiền cược rất lớn.
“Dám không?” Phong Điểu hỏi.
Giang Nghĩa cười cười, chiến thần Tu La có bao giờ sợ gì đâu?
Anh bình tĩnh nói: “Lát nữa thua rồi thì đừng có khóc đấy.
”
“Haha, anh đang nói với bản thân à?”
Hai người đàn ông đứng trên đỉnh giới đua xe nhìn nhau vài giây, rồi lần lượt lên xe.
Xe của Giang Nghĩa chính là một chiếc Ferrari 458 lỗi thời, mọi tính năng đều không bằng chiếc xe đua siêu cấp đã được cải tạo của Phong Điểu.
Chỉ nhìn xe thôi thì khán giả đã lắc đầu ngao ngán.
Ferrari 458?
Còn phải so sao?
“Lái loại xe cũ như thế, quá xem thường Phong Điểu rồi nhỉ?”
“Này, sao đội Ferrari leo được tới vị trí này vây, đội viên nếu không phải là những kẻ tiểu nhân hèn hạ thì cũng là những tên ngông cuồng, đúng là hết thuốc chưa.
Mọi người đều lắc đều, không tin Giang Nghĩa có thể thắng.
Dưới áp lực khổng lồ như thế, xe của Giang Nghĩa và xe của Phong Điểu