Chúc Minh quay đầu nhìn Phong Điểu khó hiểu hỏi: “Đội trưởng, sao có thể là anh thua? Rõ ràng Giang Nghĩa đã dùng thủ đoạn hèn hạ, anh ta thắng không hề quang minh chính đại.”
Phong Điểu lạnh mặt hỏi: “Chiếc xe nát của Dương Tuấn Thiên là do Giang Nghĩa đặt ở đó sao?”
Chúc Minh xấu hổ lắc đầu.
“Vậy thì còn nói gì nữa? Không phải là do Giang Nghĩa sắp xếp thì sao có thể bảo người ta thắng không quang minh chính đại?” Phong Điểu thở dài một hơi: “Tình trạng đường đua của bọn tôi đều như nhau, không có ai hèn hạ hay quang minh hơn ai cả.”
“Giang Nghĩa lợi dụng tình trạng đường đua, còn nghĩ xa hơn cả tôi, anh ta thắng rất vẻ vang.”
“Hơn nữa xe của Giang Nghĩa là một chiếc ferrari 458 có tính năng khá kém.
Tôi đã có ưu thế về tính năng xe rồi mà còn thua thì còn muốn viện cớ gì đây?”
Những lời nói thẳng thắn này cũng đủ để nhìn ra tâm tư của Phong Điểu.
Thực ra không phải Chúc Minh không phục, anh ta chỉ cảm thấy tiếc.
Nếu dựa theo tình huống bình thường thì người thắng nhất định sẽ là Phong Điểu.
Trận này thua hơi oan.
“Đội trưởng….”
“Không cần nói nữa.”
Phong Điểu đi tới trước mặt Giang Nghĩa rồi nhìn thằng vào mắt anh, anh hùng trọng anh hùng.
“Giang Nghĩa, anh quả thật rất mạnh, trận này tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Sau đó Phong Điểu nói to với toàn thể khán giả: “Mọi người cũng đã nhìn thấy kết quả rồi đấy, Phong Điểu tôi đã thua Giang Nghĩa của đội Ferrari vậy nên hi vọng mọi người sẽ giữ lời hứa, sau này không công kích đội Ferrari nữa.”
“Đồng thời, từ nay về sau, quyền phát ngôn sẽ được giao cho đội Ferrari!”
Mọi người nhìn nhau, không nói gì về kết quả nữa.
Tuy hơi đáng tiếc nhưng thua là thua.
Hơn nữa, trong cuộc đua, Giang Nghĩa đã thể hiện kỹ thuật và trí tuệ xuất sắc vượt xa người bình thường.
Đội Ferrari còn một nhân vật linh hồn như vậy thì trao cho bọn họ quyền phát ngôn cũng không sao.
Lúc này, tất cả tay đua và khán giả đều giành