Giờ phút này, có một chiếc xe sang đỗ ở cửa nhà tù của khu nội thành.
Ghế sau xe là một nam một nữ, người đàn ông là Đường Văn Chương, người phụ nữ là vợ của anh ta – Đinh Hoàng Liễu.
“Anh đã mua chuộc rồi, em có nửa tiếng.
” Đường Văn Chương nói.
“Ừm, cảm ơn chồng.
”
Đinh Hoàng Liễu xuống xe đi vào nhà tù, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đi tới phòng giam, cách lớp kính nhìn thấy anh trai bị nhốt mấy năm của cô ta, thiên tài tuyệt thế của nhà họ Đinh – Đinh Hồng Diệu.
Đinh Hồng Diệu lúc này hai mắt vô hồn, cạo trọc đầu, trên người còn mặc áo tù, hoàn toàn không có phong thái oai hùng của năm đó, trông như tách rời khỏi xã hội.
Nhìn anh trai như vậy, trong lòng Đinh Hoàng Liễu có chút lẩm bẩm: tìm anh ta thật sự hữu dụng sao?
Ho một tiếng, Đinh Hoàng Liễu cầm điện thoại bên cạnh lên: “Anh, em đến thăm anh đây.
”
Đinh Hồng Diệu cũng cầm điện thoại lên: “Người của nhà họ Đinh còn có thể nhớ tôi sao?”
“Anh, anh đừng nói như vậy, em luôn nhớ anh, chỉ là ông nội trông quá chặt, em không tiện tới.
”
Vẻ mặt của Đinh Hồng Diệu không có cảm xúc.
“Không cần vòng vo, nói thẳng đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Trong lòng Đinh Hoàng Liễu chợt rung lên, anh trai chỉ nhìn trông sa sút tinh thần, nhưng não vẫn tốt như cũ.
“Anh, em là muốn nói chuyện xảy ra trong nhà dạo gần đây cho anh.
”
Sau đó, Đinh Hoàng Liễu kể đại khái một lượt những chuyện xảy ra trong gia tộc khoảng thời gian gần đây.
Sau khi nghe xong, Đinh Hồng Diệu không có dao động gì.
Đinh Hoàng Liễu có hơi bất ngờ, cô ta còn tưởng anh trai nghe thấy tin Đinh Trung thất bại nhiều lần sẽ vui mừng, kết quả lại khiến cô ta không ngờ.
Đinh Hồng Diệu lạnh nhạt nói: “Nghe cách nói của cô, người đàn ông tên Giang Nghĩa kia là một người thông minh, cũng rất có thủ đoạn, các người đấu không lại cậu ta là điều rất bình thường, nếu không phải cậu ta nương tay, sợ rằng các người đã ‘không còn’ rồi.
”
Tuy cay độc, nhưng là sự thật.
Đinh Hoàng Liễu nói: “Vậy nên em mới đến tìm anh giúp.
”
Đinh Hồng Diệu