Giống như trước kia, Đinh Trung vẫn rất ghét Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa cũng không thèm quan tâm, anh chỉ nhỏ giọng nói với Đinh Thu Huyền: “Em đi ra ngoài một chút đi, đừng để bất cứ ai vào đây, anh muốn nói vài lời từ tận đáy lòng với ông cụ.
”
“Được rồi.
”
Đinh Thu Huyền đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa từ đường lại.
Giang Nghĩa đi đến bên cạnh Đinh Trung, nhìn bài vị liệt tổ liệt tông nhà họ Đinh trên bàn thờ, anh từ tốn nói: “Ông cụ à, tôi nói thật với ông, chút gia nghiệp ấy của nhà họ Đinh ông căn bản không lọt vào mắt xanh của tôi đâu, ông đề phòng tôi thật sự dư thừa rồi.
”
“Có phải không? Cậu nói khoác quá rồi đó, gia nghiệp trăm năm nhà họ Đinh đều không thể lọt vào mắt xanh của cậu à?” Đinh Trung giở giọng châm chọc: “Thế tại sao cậu lại phải van nài đến làm con rể nhà họ Đinh chúng tôi, cậu không coi trọng có đúng không? Cút nhanh lên đi, sao phải đến đây ăn chùa?”
Những lời nói này tương đối quá đáng.
Đổi lại là người bình thường thì đã nổi giận rồi, nhưng Giang Nghĩa lại làm lơ.
Anh chỉ chỉ vào ba cờ hiệu treo trên từ đường rồi hỏi: “Ông cụ, ông có còn nhớ rõ ba lá cờ hiệu này không?”
Đinh Trung ngẩng đầu nhìn lên.
Một bên vách tường trong từ đường quả thật có treo ba lá cờ.
Lá đầu tiên: trung can nghĩa đảm.
Lá thứ hai: chiến vô bất thắng.
Lá thứ ba: vạn cổ lưu danh.
Đinh Trung gật đầu: “Nhớ chứ, đây là ba lá cờ hiệu của chiến vực tặng Đường Văn Chương, nhưng mà không phải lúc đó cậu cũng có mặt ở đây à, chính là vào ngày đầu tiên cậu trở về Giang Nam.
”
“Đinh Hoàng Liễu gả cho một người chồng tốt, Đường Văn Chương là phó chỉ huy Đông Vực, dưới một người trên vạn người, không tầm thường nha.
”
“Còn Thu Huyền thì! "
Đinh Trung nhìn Giang Nghĩa, lộ ra ánh mắt khinh thường.
Giang Nghĩa không thèm quan tâm, mà là thuận miệng hỏi: “Ông cảm thấy một phó chỉ huy đông vực đáng để tổng chiến vực tặng cho ba lá cờ như thế à? Đường Văn Chương, anh ta có xứng?”
Câu này vừa mới hỏi xong, trong lòng Đinh Trung liền có một nghi hoặc.
Đúng vậy đó, Đường Văn Chương có xứng không?
Nói thật thì Đường Văn Chương căn