“Thật sự không ngờ, người mà tôi cần phải nịnh nọt lấy lòng hóa ra đang ở bên cạnh tôi.”
“Kết quả là tôi có mắt như mù, vậy mà lại không biết, còn đắc tội, chèn ép đủ điều.”
“Nhà họ Đinh bị hủy hoại trong tay tôi.”
“Đáng đời.”
“Đáng đời.”
Không còn gì để nói nữa, Đinh Trung quay người nhìn bài vị trong từ đường, lòng lạnh như tro tàn.
Thân phận của Giang Nghĩa đã được làm sáng tỏ, mang đến một đả kích to lớn cho Đinh Trung, đến lúc này, ông ta mới ý thức được mình vô tri vô dụng đến cỡ nào.
Một thế lực cường đại như thế, vốn nên trở thành chỗ dựa của ông ta, để ông ta có thể phất lên như diều gặp gió, đưa nhà họ Đinh trở thành một gia tộc hàng đầu.
Nhưng chẳng những ông ta đã bỏ lỡ cơ hội mà còn đắc tội với người ta.
Nực cười, thật nực cười.
Nếu như đổi lại là một gia chủ thông minh hơn, căn bản có lẽ không đi đến bước đường này như ông ta.
Ông ta nên thoái vị rồi.
Đinh Trung không còn lời nào để nói.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Giang Nghĩa chủ động nói: “Những lời lúc nãy tôi đã nói với Thu Huyền, tôi chắc chắn sẽ thực hiện.”
Hai mắt Đinh Trung liền phát sáng.
“Cậu đồng ý giành lại vị trí gia chủ nhà họ Đinh?”
Giang Nghĩa gật đầu: “Chuyện tôi đã đồng ý với Thu Huyền thì nhất định phải thực hiện được, vấn đề duy nhất là đến lúc đoạt lại vị trí gia chủ thì ai là người làm?”
Đinh Trung nói: “Điều đó không cần phải bàn, không phải cậu thì là Thu Huyền.”
Giang Nghĩa lắc đầu.
“Tôi sẽ không ngồi vào vị trí gia chủ nhà họ Đinh, với tính cách của Thu Huyền, chắc chắn là cô ấy cũng sẽ không làm như vậy.
Thật ra thì trong lòng tôi đã có một đáp án, cũng là đáp án trong lòng ông.”
“Đinh Phong Thành.”
Nghe thấy cái tên này, lửa giận trong lòng Đinh Trung liền dâng lên đến tận đầu.
“Đừng nhắc đến tên phế vật này nữa, khiến tôi tức giận gần chết.
Nếu như không phải nó vô dụng thì tôi cũng sẽ không lâm vào bước đường này.”
“Nếu như nó có năng lực đảm đương trọng trách gia chủ, tôi cũng sẽ không mãi ngồi trên cái ghế này làm gì.”
Giang Nghĩa gật đầu.
Anh thừa nhận đúng là Đinh Phong Thành rất vô dụng, cũng rất yếu đuối.
Nhưng mà, anh ta vẫn có một chút ưu điểm.
Giang Nghĩa nói: “Con người anh ta không có năng lực, lại ham mê cờ bạc, cho nên mới bị vấp ngã nặng như thế, nhưng anh ta vẫn có một ưu điểm, ít nhất anh ta sẽ không phản bội ông.”
Đinh Trung cười lạnh: “Nó dám?”
Suy nghĩ một hồi, ông ta đổi ý: “Nhưng mà đây cũng được xem như là ưu điểm duy nhất của nó, trên người thằng ranh Đinh Phong Thành này có một loại "khí khái giang hồ", ham mê cờ bạc nhưng có thể vì anh em mà không tiếc cả mạng sống, sẽ không phản bội người thân.”
“Cũng là bởi vì như thế, nên tôi mới có thể xem nó như người thừa kế mà bồi dưỡng.”
Giang Nghĩa nói: “Nhưng ông lại không bồi dưỡng tốt, thân là ông nội, thế mà ông lại dung túng anh ta quá đà.”
“Ông yên tâm đi, sau này tôi sẽ dạy dỗ đứa cháu này giúp cho ông, để anh ta có năng lực đảm nhiệm vị trí gia chủ.”
Lời nói này khiến người khác phải cảm động.
Bây giờ, Đinh Trung đã ký thác tất cả hi vọng vào Giang