Đều nói là tú tài gặp phải binh, có lý cũng không nói được.
Cho dù có đánh nhau giỏi đến đâu đi nữa, một mình chạm mặt với nhiều khẩu súng như thế, anh hùng khó có đất dụng võ.
Nếu như thật sự muốn nổ súng trong một không gian nhỏ như thế, gần như không có khả năng tránh né.
Bắn toàn diện không có góc chết.
Cho dù là Giang Nghĩa, e là cũng rất khó để có thể thoát khỏi bom đạn.
Anh Hải kiêu ngạo ngẩng cao đầu, cứ nhìn Giang Nghĩa như thế, trên mặt đều là vẻ đắc ý.
“Không phải lúc nãy cậu hay lắm à?”
“Sao bây giờ không nói chuyện nữa đi?”
“Nào, vênh vang cho tôi xem thử xem.
”
Anh Hải căn bản không xem Giang Nghĩa ra gì, đứng trước nhiều họng súng như thế, đúng là anh ta có tư cách không cần phải đặt bất cứ kẻ nào vào mắt.
Nguy hiểm gần kề ngay trước mắt.
Nhưng mà có lẽ anh Hải đã quên đi một chuyện, bản thân anh ta cũng có mặt trong "căn phòng nhỏ" này.
Anh ta thấy giữa anh ta và Giang Nghĩa cách nhau bảy tám mét, cho dù Giang Nghĩa có muốn làm gì thì cũng không kịp.
Nhưng đó chỉ là yêu cầu đối với người bình thường mà thôi, nếu như đối với Giang Nghĩa thì không tính nữa.
Lúc anh Hải còn chưa nói xong, Giang Nghĩa đã giống như tia chớp trong nháy mắt rời khỏi vị trí mà chạy về phía anh Hải.
Lúc này, anh Hải mới ý thức được tình huống có chỗ không đúng.
Anh ta muốn ra lệnh cho người nhanh chóng nổ súng, kết quả còn chưa há miệng thì mình đã trở thành "tù nhân".
Lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, Giang Nghĩa đã đi ra sau lưng anh Hải, tay khoác lên trên vai anh Hải, xem anh Hải như là bia đỡ đạn.
“Không được bắn!” Anh Hải vội vàng ra lệnh cho đàn em, sợ sơ ý một chút, bọn họ sẽ cướp cò giải quyết cả mình.
Tốc độ Giang Nghĩa nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng, nhưng thực lực kinh người của Giang Nghĩa, anh ta tin trong khoảnh khắc mà đàn em nổ súng, Giang Nghĩa có thể giải quyết anh Hải dễ dàng.
Anh Hải nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng nặn ra nụ cười: “Giang Nghĩa, anh đang làm gì vậy chứ? Cho dù có bắt tôi, anh cho rằng anh có