Mọi người phân chủ yếu thứ yếu ngồi xuống, Kỳ Chấn và Giang Nghĩa ngồi cùng với nhau, giống như vợ chồng như hình với bóng, đủ để nhìn ra được sự coi trọng của Kỳ Chấn đối với Giang Nghĩa.
Mà nhìn một màn này trong lòng Viên Triệu Hào cực kỳ không thoải mái.
Sau một lúc, đồ ăn lần lượt lên đầy bàn, có nữ phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp lên rót rượu.
Sau khi rót đầy cho tất cả mọi người, Kỳ Chấn dẫn đầu cạn chén với mọi người.
Sau khi tự đặt chén rượu xuống, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Kỳ Chấn vui mừng nói: “Star Jewelry của chúng ta càng làm càng lớn, bước tiếp theo chuẩn bị đặt mục tiêu ở khu Giang Nam, dùng hết toàn lực khai phá chỗ này.
”
Quay đầu, Kỳ Chấn nhìn về phía Giang Nghĩa, vừa định hỏi có ý kiến gì không, đột nhiên không biết con chó ai nuôi chạy đến cửa, lắc lư.
Càng khôi hài hơn là, con chó này thế mà còn mặc áo blouse trắng, giống như là đang chơi cosplay vậy, thật là kỳ quái.
Ánh mắt của mọi lập tức bị con chó nhỏ mặc blouse trắng này hấp dẫn.
Đặc biệt là Viên Triệu Hào.
Ông ta đặt chén rượu xuống, cười ha ha, âm dương quái khí nói: “Ơ, hô nay thật là hiếm thấy, chó cũng học người làm bác sĩ?”
Hả?
Nụ cười trên mặt tất cả mọi người đều cứng lại.
Những lời này nghe ra không có bất kỳ vấn đề gì, cẩn thận nghĩ lại mới không đúng.
Phải biết rằng, vừa rằng Kỳ Chấn luôn mồm gọi Giang Nghĩa là “Giang thần y”, lúc nầy Viên Triệu Hào nói: “Chó cũng học người làm bác sĩ”, đây không phải là nhục mạ Giang Nghĩa là chó sao?”
Hành vi nhìn bên ngoài là khách khí, trên thực tế lại là xuất khẩu cuồng ngôn này, ở đây không ai ngốc, ai cũng có thể nghe ra được.
Kỳ Chấn đặt chén rượu trong tay xuống, trên mặt lộ vẻ không hài lòng.
Ông ta khách khí với Giang Nghĩa như vậy, thế mà còn có người nhục nhã Giang Nghĩa trước mặt ông ta, đây là không chừa mặt mũi cho người gia chủ như ông ta!
Kỳ Chấn gần như tức giận.
Lúc này, Giang Nghĩa bị nhục nhã lại cười ha ha, cũng không để trong lòng.
Quay đầu, Giang Nghĩa chỉ vào con chó