Nhìn thấy Tân Trạm và Bồ Tùng Nhân đang đứng bên ngoài, hai người Diệp Thành và Lạc Việt Ban không nhịn được tỏ ra kinh sợ.
“Tân Trạm, Bồ Tùng Nhân, hai người bị bắt vào đây rồi: Diệp Thành cười nói, nói chuyện không có đầu lọc.
“Ngậm cái miệng quạ đen lại, anh mày ở ngoài cửa chẳng lẽ không nhìn ra à?” Tân Trạm thấy hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng khá yên tâm.
Tên này còn đùa được, chứng tỏ gần đây không bị tra tấn.
Nhưng thấy những sợi xích sắt móc trên người Diệp Thành và Lạc Việt Ban, anh lại cảm thấy có chút nặng nề.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tôi đi tìm Tuân Trì, ông ta nói hai người luyện ma công, đồ sát mấy nghìn người trong thôn làng” Tân Trạm nói.
“Ông ta nói vậy sao?” Diệp Thành ngẩn ra.
Tân Trạm gật gật đầu.
“Vớ va vớ vẩn” Lạc Việt Ban phẫn nộ mắng: “Người dân ở thôn đó đối đãi chúng tôi rất tốt, sao chúng tôi lại giết họ được chứ”
“Lúc Bồ Tùng Nhân về nhà, tôi và Diệp Thành đang tu luyện ở rìa ngoài dãy núi Yêu Thú, lộ trình không cố định, trong đó khi đi qua thôn nọ, chúng tôi đã ở lại vài ngày, dần dần chúng tôi phát hiện, có người đã đặt một trận pháp gì đó ở xung quanh, giống như một hệ thống tà trận, muốn biến người của cả thôn thành oán linh”
“Chúng tôi muốn gặp gã tà tu đó nên cả đêm ra ngoài thôn để điều tra, bị bọn họ phát hiện nên đã xảy ra xô sát, hai bên ra tay tàn nhẫn, chúng tôi còn bắt được mấy tù nhân”
“Lúc đó chúng tôi đã cảm thấy rất kì lạ, vì nhìn cách họ ra tay thì thấy đó là thủ pháp chính tông của Thế giới ẩn, định đưa bọn họ về thôn rồi mới điều tra, kết quả lại gặp phải bô lão của Vấn Đạo Tông, bọn họ một mực quy tội chúng tôi dựng tà trận đó, và giết hại những người dân trong thôn”
“Đến tận lúc đó chúng tôi mới biết, sau khi mình rời đi, tất cả những người trong thôn này đều bị giết hại, thật là độc ác, một người cũng không tha”
“Mà Vấn Đạo Tông lại đổ vấy chuyện này lên người chúng tôi, nói bọn tôi là tà tu, ra tay rất nặng.
Hai người chúng tôi không phải đối thủ của mấy bô lão đó, nên bị bắt đến đây”
Nghe xong Tân Trạm khế nhíu mày, những lời mà Trưởng lão Tuân nói trái ngược hoàn toàn so với lời kể của hai người, nhưng nếu phải chọn tin tưởng một bên thì anh sẽ không do dự mà chọn tin lời của Diệp Thành và Lạc Việt Ban.
“Người của cả thôn đã chết rồi, vậy những tù binh mà hai người bắt được đâu?” Bồ Tùng Nhân hỏi.
“Hai chúng tôi bị bắt tới đây, mấy kẻ đó chắc đều rơi vào tay người của Vấn Đạo Tông rồi” Diệp Thành nói.
“Tân Trạm, nếu chúng ta tìm thấy mấy kẻ đó là có thể chứng minh bản thân vô tội rồi” Bồ Tùng Nhân vui mừng nói.
Tân Trạm lắc đầu, Bồ Tùng Nhân còn quá ngây thơ.
Nếu sự việc đơn giản như vậy, thì Vấn Đạo Tông đã không bắt hai người vào đây.
“Không sai, bên ngoài có anh thì bọn chúng cũng không dám làm gì bọn tôi, đợi điều tra rõ ràng thì chẳng mấy chốc mà được thả ra” Lạc Việt Ban cũng cười nói.
“Thôi nào, là anh em cả mà cậu còn giả vờ với tôi à”
Anh cạn lời, không kìm được nói phũ: “Cứ ngồi chơi xơi nước trong này đã, chẳng mấy chốc anh sẽ cứu các chú ra ngoài”
Tất nhiên anh biết, hai tên này lo anh làm ra mấy việc ngu ngốc, cho nên mới nói chuyện dễ nghe.
Bất cứ ai bị giam ở nơi ngục tù không nhìn thấy anh mặt trời này còn bị khóa lại bằng dây xích, chắc chắn không dễ chịu.
“Tân Trạm, cậu đừng làm càn, Vấn Đạo Tông còn mạnh hơn so với cậu tưởng nhiều” Diệp Thành cũng biết ít nhiều tính cách của Tân Trạm, nên lập tức nói.
“Hai người yên tâm, nhà lao này không giam nổi hai người đâu, cũng không khóa được tôi” Tân Trạm nói.
“Được ồi mọi người, hết thời gian rồi”
Không biết Triệu Tấn Dục xuất hiện từ lúc nào.
Ông ta nghe thấy lời nói của Tân Trạm, khuôn mặt tỏ vẻ châm chọc.
Tân Trạm không buồn để ý ông ta mà quay đầu liếc mắt nhìn sang bên, im lặng không nói, nhìn Lão Hắc như người vô hình ở một bên.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì anh đột ngột vươn tay ra,