Nếu có người ngoài ở đây, lúc này sẽ thấy kinh ngạc trước đoạn đối thoại của hai người, Vấn Đạo Tông đã có tuổi đời cả nghìn năm, có nền tảng vững chắc, ít khi thu nhận đệ tử bên ngoài.
Hơn nữa Tân Trạm lại có thù oán với Vấn Đạo Tông.
Giết chết Thánh tử Triệu Tân Đông, đánh bại Triệu Lam Sơn, Nghiêm Trác Văn, Trương Quốc Tuấn khiến Vấn Đạo Tông mất mặt ở Thiên Kiêu hội.
Anh liên tiếp vả mặt Vấn Đạo Tông, quan hệ với các Thánh tử như nước với lửa.
Lúc này Tân Trạm mà bình thản gia nhập Vấn Đạo Tông thì sự việc thật khiến cho người nghe chấn động.
Mà biểu cảm của Trưởng lão Tuân lại bĩnh tĩnh như thể đó là chuyện đương nhiên vậy.
“Đúng là người thông minh có khác.
Tu vi có thừa, tài năng kinh người, lại có đầu óc tính toán, một thiên tài như cậu, rất khó gặp”
Trưởng lão Tuân võ tay, như đang khen ngợi.
“Cậu theo tôi.”
Ông ta chống tay đứng dậy, chậm rãi đi đến rào chắn của phủ đệ, phóng tầm mắt nhìn những tòa điện trập trùng hùng vĩ của Vấn Đạo Tông, từ tốn hỏi: “Tân Trạm, đứng ở đây, cậu nhìn thấy những gì?”
“Vấn Đạo Tông rất lớn, có vô số tòa điện” Anh bình thản nói.
“Không, là khí thế hào hùng của tông phái hàng đầu giới tu luyện”
Tuần trưởng quay phắt đầu lại, nhìn anh nói: “Vấn Đạo Tông là tông phái số một, cho nên nó cần người tài số một thiên hạ”
“Cậu đã giành được vị trí số một của Thiên Kiêu hội, nằm giữ dị hỏa, trình độ luyện đan vượt bậc, hiểu biết trận pháp, một người toàn tài như cậu, cho dù là người ngoài giới, Vấn Đạo Tông vẫn có thể cho cậu cơ hội gia nhập, giúp cậu thành người được trọng vọng nhất ở đây”
Ánh sáng trong mắt Trưởng lão Tuân chuyển động, giọng nói trong trẻo.
“Cơ hội? Hay là điều kiện để thả hai người họ ra?” Tân Trạm nói.
“Vinh dự được gia nhập Vấn Đạo Tông, đây chính là phần thưởng” Trưởng lão Tuân chữa lời anh.
“Tông chủ đời này là một nhân tài kiệt xuất, chí hướng lớn lao của ông ấy, những gia chủ tông chủ khác không thể so sánh, đó là người mà đời này tôi kính trọng nhất”
“Hãy nhìn bầu không khí sôi nổi phồn thịnh trước mắt, đều do một tay tông chủ tạo dựng nên, trong tay ông ấy,chúng tôi đã vượt mặt Song Linh Môn ngày trước, mở ra bí mật lớn nhất của thế giới này”
“Có lẽ cậu sẽ cho răng, Vấn Đạo Tông là môn phái của Thế giới ẩn, sẽ bài xích những võ giả bên ngoài” Trưởng lão Tuân lắc đầu nói.
“Vấn Đạo tông nếu muốn truyền lại cho đời sau, không thể chỉ dựa vào người của Thế giới ẩn, mà phải thu nhận những nhân tài kiệt xuất khắp thiên hạ, vì lợi ích của môn phái.
Cho nên chỉ cần cậu gia nhập, không chỉ được tiếp cận nguồn tài nguyên vô tận, quyền lợi địa vị, danh tiếng hiển hách, đồ vật mà cậu bị Triệu Tấn Dục lừa mất cũng sẽ lập tức trở về với cậu”
Giọng nói của Trưởng lão Tuân tràn đầy sợ mê hoặc: “Đến lúc đó, vụ hai tên phạm nhân tu luyện tà thuật đó cũng không thành vấn đề.
“Bọn họ không dùng tà thuật” Tân Trạm nói.
“Điều này còn quan trọng sao?”
Trưởng lão Tuân nở nụ cười khinh thường nói: “Khi câu gia nhập Vấn Đạo Tông, tất sẽ có người tìm chứng cứ trả lại công bằng cho hai người họ, thậm chí những kẻ vu oan giá họa bọn họ cũng phải chịu sự trừng phạt thích đáng”
“Cho nên chỉ cần tôi gật đầu, mọi thứ đều có thể xoay chuyển” Tân Trạm nói.
“Đúng, nhưng mọi chuyện cũng không đơn giản như Trưởng lão Tuân cười nói: “ Cậu phải đưa túi trữ đồ cho chúng tôi kiểm tra ngoài ra phải chia sẻ những pháp môn mà chúng tôi thấy hứng thú, hai người đó sẽ bị gieo ấn kí nô bộc, đảm bảo sẽ mãi mãi trung thành với Vấn Đạo Tông, còn chúng tôi sẽ ban cho cậu chức vị đệ tam Thánh tử, thay cho Trương Quốc Tuấn, sau này cậu sẽ nhận được tất cả tài nguyên thuộc về cậu ta.”
“Muốn tôi giao ra tất cả bí mật, hai người còn phải trở thành đầy tớ của mấy người”
Anh nhếch miệng cười: “Bưu kiện này, đúng là hậu hĩnh nhỉ”
“Tân Trạm, thật ra đây đã là đãi ngộ đặc biệt dành cho cậu rồi, nếu không hai người đó, sẽ không đơn giản chỉ làm nô bộc không thôi” Trưởng lão Tuân lắc đầu nói.
“Có lẽ cậu nên nghe chuyện của tôi”
“Xin được nghe tỏ tường” Tân Trạm nói.
“Tôi cũng là người của thế giới bên ngoài, xuất thân bần hèn, giống như cậu, khát vọng vang danh thiên hạ, trở thành kẻ đứng trên vạn người.”
Ánh mắt ông ta xa xăm, khuôn mặt của một kẻ trải qua dâu bể: “Cuộc đời tôi trải qua biết bao thăng trầm, chịu không ít nhục nhã, nhưng tôi và em trai