Giọng nói này giống như vang vọng khắp bốn phương tám hướng, Tần Trạm ý thức liếc nhìn bốn phía nhưng không tìm được bóng dáng của đối phương.
“Nếu cậu nghĩ muốn thông qua giọng nói để tìm tôi thì cậu đã quá ngây thơ rồi.
Loại thiên phú này của chúng tôi nếu muốn ẩn nấp thì sẽ không ai có thể tìm được.”
“Anh sợ tôi tìm được anh sao?” Tân Trạm nói.
“Sợ cậu sao? Không đến mức ấy”
Khôi Ách cười nhạt nói: “Chỉ là tôi thấy rất ngạc nhiên, cậu biết rõ sự tồn tại của tôi thì có tác dụng gì chứ? Cậu cũng biết, tôi được Tuân Trì phái đến, là ác mộng mà cậu không thoát được.”
“Cảm giác bị người theo dõi không hề dễ chịu, cho nên tôi muốn bắt được anh” Tân Trạm nghiền ngẫm nói.
“Ha ha, tôi cũng không liều lĩnh nhưng ở thế giới này của các cậu, lần đầu bước vào thần cảnh của đổng gia chủ cũng không có năng lực chống lại tôi.
Tên nhóc con như cậu thì lại càng không có khả năng”
Khôi Ách lắc đầu nói: “Cậu đoán không sai, tôi thật sự đến từ thế giới khác, nhưng cũng giống như ở đây kẻ mạnh được trọng còn kẻ yếu thì bị ức hiếp giãm đạp.”
“Mặc dù thế giới này của các cậu nhỏ nhưng Vấn Đạo.
Tông là bá chủ của chỗ này, cậu là kẻ yếu nên phải chấp nhận: “Chấp nhận, trong từ điển của tôi không có hai chữ chấp nhận này”
“Từ xưa đến nay, kẻ làm trái lệnh thì chỉ có chết, cậu như thế là đang tự tìm đường chết đấy”
“Nhưng cuối cùng lại vẫn sống”
Tần Trạm cười nói: “Nói cho anh biết! Tôi không có dự định lấy bảo bối gì của yêu vương, ngược lại tôi muốn phá hủy Vấn Đạo Tông.”
Khôi Ách cười nhạt nói: “Người trẻ tuổi thật sự rất liều lĩnh, đợi sau khi ra khỏi đây thì cậu cứ đợi bị Vấn Đạo Tông đuổi giết, chết không có chỗ chôn đi!”
“Nhưng cũng phải sau tối nay đúng không?”
Đôi mắt Tân Trạm xẹt qua một sự đùa cợt, lạnh lùng nói: “Bây giờ anh nên tính toán xem làm sao vượt qua đêm nay đi.”
“Cái gì?”
Khôi Ách sững người ra.
Sau đó hắn ta phát hiện, trong lúc nói chuyện với Tân Trạm, những tia sáng màu đỏ rơi xuống từ sơn cốc đang dần hội tụ lại một chỗ, tạo ra một nguồn năng lượng quỷ dị, biến thành một con cự thú hung dữ.
Nhìn thấy con vật kia, mặc dù mình có thể ẩn nấp trên không nhưng Khôi Ách lại đột nhiên sinh ra một sự sợ hãi, giống như con thú huyết hồn này có thể mang đến uy hiếp cho hắn ta vậy.
“Đây là thứ gì? Bọn chúng không thể nào do cậu tạo ra được” Khôi Ách nói.
“Nói cho anh biết cũng không sao, những con này là thú huyết hồn, chúng nó không có sinh mạng nhưng chúng có bản năng, rất ghét những vật có sinh mạng.
Mỗi tối chúng sẽ ngưng tụ thành hình, hủy diệt tất cả những sinh linh có hơi thở của sự sống”
“Cậu biết tôi là sinh linh?” Khôi Ách giật mình nói.
lúc trước anh đã cố ý dụ tôi nói chuyện.”
Khôi Ách giật mình, lúc trước hắn ta nói chuyện với Tần Trạm nhưng do không bại lộ thân thể nên cũng không coi nó là chuyện gì to tát.
Ở giới tu luyện, dị bảo có thể theo dõi người khác không thiếu.
Nhưng miệng nói tiếng người và tự sở hữu suy nghĩ của mình thì chỉ có sinh linh.
Cứ nghĩ Tân Trạm vạch trần mình chỉ xuất phát từ sự cuồng vọng, nhưng không nghĩ đến Tân Trạm lại tính toán chuyện này.
Trán Khôi Ách đổ mồ hôi, vẻ mặt nhìn Tân Trạm càng lúc càng khó coi.
“Nhưng thế này thì sao chứ, tôi đúng là có sinh mệnh nhưng không có thân thể, những con huyets hồn chán ghét hơi thở sinh mệnh này, tôi chỉ cần ép hơi thở của hồn phách này xuống thấp nhất” Khôi Ách cười nhạt nói.
“Cảm thấy thú vị khi lừa mình sao? Nếu anh không có thân thể thì lúc bạch tuộc phun mực tại sao anh lại tránh né?”
Một câu của Tần Trạm đã khiến cho nụ cười trên mặt Khôi Ách ngừng lại.
“Lúc đó cậu đã phát hiện ra rồi sao?” Hít vào một hơi, Khôi Ách không thể tin nói.
“Anh đoán xem vì sao tôi lại đi đảo Hỏa Sơn, vì sao tôi lại vẽ trận pháp ở Tân môn, vì sao lần này lại đi ra bên ngoài, một ngày đã vội vàng quay về.
Thật ra, từ lúc rời khỏi Vấn Đạo Tông, tôi đã phát hiện ra anh.”
Âm!
Đầu Khôi Ách chấn động mạnh một cái, chỉ cảm thấy mê mang, suýt nữa rơi từ trên không xuống.
Hắn ta vẫn luôn nghĩ mình đang âm