“Cho nên anh định để cho tôi tha mạng bằng cách thừa nhận thật, hoặc là anh cũng định lừa gạt tôi” Tân Trạm cười như không cười nói.
“Không dám, không dám, tôi thật sự đã nhận đủ, hiện tại chỉ muốn cứu mạng”
Khôi Ách vội vàng lắc đầu, đôi mắt hắn rũ xuống, có vẻ vô cùng e ngại.
Nhưng tâm tư hắn lúc này cũng rất loạn.
Hắn không muốn nhận Tần Trạm làm chủ, người thượng giới có sự kiêu ngạo của mình, cho rằng hạ giới đều là người man di hoang dã, nếu nhận chủ thì quá mức xấu hổ.
Đây cũng là lý do tại sao nhiều cường giả thượng giới tình nguyện bị giam ở địa lao còn hơn ra ngoài.
Nhưng về phương diện khác, Khôi Ách lại vô cùng sợ, hắn sợ thật.
Thủ đoạn của Tần Trạm quá kinh người, khi thấy được óc của hẳn, Khôi Ách thậm chí có ảo giác gặp thiên tài thượng giới.
Nhân vật như vậy, thì trên người tuyệt đối có bí mật lớn, cũng chắc chăn có con bài chưa lật.
Hắn có thể khôn khéo trước mặt Tuân Trì, nhưng lại hơi không dám mạo hiểm ở trước mặt Tần Trạm.
Đến tột cùng nên chọn như thế nào?
Khôi Ách cắn căn răng, hắn mơ hồ cảm thấy lựa chọn lần này có khả năng quan hệ đến sự sống chết của hẳn.
“Suy nghĩ kỹ chưa?” Tân Trạm nói.
Thở dài một cái, cuối cùng Khôi Ách vẫn nói: “Tôi nói thật, thực ra bộ tộc chúng tôi vốn không có biện pháp hoàn toàn nhận chủ”
“A? Đây là vì sao.” Sắc mặt Tân Trạm bình tĩnh, không hề có vẻ kinh ngạc.
“Bởi vì bộ tộc tôi có tính chất đặc biệt, nó là thế, không có nguyên nhân.
Tôi thể hiện ở trước mặt Tuân Trì chỉ là tôi diễn kịch mà thôi” Khôi Ách lắc đầu nói.
“Anh nói như vậy không sợ tôi giết anh?”
“Không đến mức đó, mặc dù tôi không thể nhận chủ, nhưng có thể chia nửa cái hồn phách ra, có thứ này trong tay, cậu cũng không có cách cam đoan tôi tuyệt đối trung thành, nhưng nếu cậu khó chịu, cậu có thể bóp nát vật ấy bất cứ lúc nào, lúc đó tôi sẽ hoàn toàn xong đời” Khôi Ách rất thức thời nói.
Nói xong, Khôi Ách hơi đau khổ mà rút từ ấn đường ra một thần thức tiểu nhân yếu ớt, rồi đưa nó cho Tần Trạm.
“Tốt, anh qua cửa”
Tân Trạm vung tay lên, mười nghìn ánh sáng vàng bên cạnh Khôi Ách hoàn toàn tiêu tan thành mây khói.
“Cậu tin tưởng tôi như vậy? Cũng không hỏi một chút à”
Khôi Ách ngẩn người, Tân Trạm trước đó biểu hiện cực kỳ cẩn thận, lúc hỏi thường sẽ nhiều lần xác định, nhưng lúc này, anh thu hồi thần thức tiểu nhân thì lại thả mình.
“Ở nơi này mà khôi phục một chút tu vi, ngày mai theo tôi rời đi.”
Tần Trạm không để ý tới Khôi Ách nữa, anh xoay người đi, tuy nhiên đi được nửa, Tân Trạm vẫn ném cho Khôi Ách một ngọc giản thần thức.
“Đây chính là nguyên nhân.”
Khôi Ách sững sờ nhận lấy ngọc giản này, sau khi cảm nhận được bên trong tin tức thì như bị sét đánh, hắn hoàn toàn ngốc trệ.
Lực trang của ngọc giản này của Tần Trạm lại chứa đựng nhiều bí mật về bộ tộc của hắn, kể cả đặc điểm lẫn phương pháp khống chế.
Trong đó còn viết không có cách nào hoàn toàn nhận chủ.
“Cậu ta lại biết hết, thua thiệt mình còn đần độn suy nghĩ có nên giấu giếm một chút không.”
Khôi Ách mồ hôi như mưa rơi, toàn thân hắn tựa như bị nước dội, xụi lơ vô lực, đồng thời cảm giác vô cùng may mắn lan khắp toàn thân.
May mà cuối cùng mình lựa chọn nói thật ra, bằng không với cá tính của Tần Trạm, hắn thật sự là sống chết khó liệu.
“Thiếu chủ.”
Về chuyện này, Tân Trạm cũng không muốn giấu giếm.
Vấn Tông mạnh hơn anh tưởng tượng, ai biết Tuân Trì bên kia có thủ đoạn nào khác hỗ trợ giám sát hay không.
Khôi Ách gật đầu, lại lấy ngọc giản ra.
“Thiếu chủ, đây là bí pháp ẩn nấp của tộc tôi mà cậu muốn, nhưng thuật này cần huyết mạch của tộc tôi mới có thể thi triển, những người khác thi triển thì hiệu quả không tốt.”
“Điểm ấy không cần anh suy nghĩ, tôi nghe nói bộ tộc các anh có thể lột da, mà lớp da kia là vũ khí ẩn nấp” Tân Trạm thu hồi ngọc giản nói.
“Đúng là như thế, tuy nhiên không thể lột da vô hạn, hơn nữa mỗi lần tiến hành thì tu vi đều sẽ giảm xuống”
Khôi Ách hơi nhức nhối nói.
“Chế tạo cho tôi hai bộ ẩn thân, về phần tổn hao của anh, tôi sẽ không bạc