Bóng dáng Khôi Ách xuất hiện sau lưng Lỗ Thiên Văn, làm cho anh ta hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Tân Trạm tiện tay tạo ra một màn ánh sáng.
“Các người là…”
Lỗ Thiện Văn vẫn chưa nói xong.
Ánh áng này rơi vào trong miệng anh ta, anh ta nhận ra chỉ trong chốc lát mà mình không động đậy được nữa, nói cũng không nói được.
“Cho cậu chút gợi nhớ.”
Đôi mắt Tân Trạm động đậy, dẫn một đoạn thần thức liên quan đến kí ức vào trong đầu Lõ Thiện Văn.
Đầu Lỗ Thiện Văn ù một tiếng, mắt anh ta mở to ra.
Một số chuyện phủ đầy bụi trước kia được anh ta nhớ lại ngay lập tức.
Con ngươi anh ta co mạnh lại, nhìn Tân Trạm, đột nhiên trán chảy mồ hôi lạnh.
Chính là vào mấy tháng trước, đã xảy ra một chuyện kì lạ trên người anh ta.
Anh ta cảm thấy mình chỉ là ngủ một giấc, nhưng lúc tỉnh lại đi ra sau núi trực, thì những người đi tuần nói với anh ta đã là ngày thứ hai.
Nếu như bản thân anh ta ham ngủ thì không có gì để nói, nhưng điều kỳ lạ là những người đi tuần đều nói với anh ta rằng buổi chiều hôm qua, anh ta cũng đến đây, đợi đến thời gian như thường lệ rồi mới kết thúc quay về nhà.
Nhưng anh ta không thể nhớ ra được những chuyện mà mấy tên thuộc hạ này nói.
Ký ức của anh ta cứ như thế mà vô duyên vô cớ thiếu đi một ngày.
Sau đó tự Lỗ Thiện Văn lén đi tìm một số sách cổ để tra xem, vừa xem thì dọa anh ta đến mất hồn mất vía.
Anh ta tra được trong sách là có một số cao nhân lớn mạnh sở hữu phép bí mật nào đó, có thể thao túng người khác mà không cần đoạt xác, thậm chí có thể xóa đi ký ức trong ngày của người đó mà không để họ nhận ra.
Từ đó về sau, Lỗ Thiện Văn thường xuyên bị ác mộng dọa cho thức giấc, trong mơ có một thanh niên, một ánh mắt nhìn qua, anh ta liền bị thu hút.
“Anh, anh chính là người đó!”
Cả người Lỗ Thiện Văn chảy mồ hôi nhễ nhại, nhìn Tân Trạm giống như gặp phải quỷ vậy.
Từ cảnh tượng ký ức mà Tần Trạm vừa mới cho anh ta xem, rõ ràng đối diện với thanh niên này, chính là vị cao nhân trong suy đoán của anh ta.
“Không sai, xem ra cậu cũng có chút nghỉ ngờ.
Đây là chuyện tốt, cho thấy thần thức của cậu là thiên bẩm, tốt”
Tần Trạm cười nói.
Lỗ Thiện Văn mắng thầm trong lòng, thiên bẩm này mà có gì tốt, anh ta không có thiên bẩm này thì cũng không đến nỗi gặp ác mộng cả ngày.
“Chỉ cần cậu không la không hét, tôi sẽ thả cậu ra, thế nào?” Tân Trạm hỏi.
Lỗ Thiện Văn nhận tôi cổ mình có thể động đậy được rồi, liền gật đầu liên tục.
Lúc này trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi Tân Trạm, anh ta biết điều mà mình đang đối mặt là sự tồn tại không thể chống đối được.
Tân Trạm gật đầu, một vâng ánh sáng thần kì bay ra, Lỗ Thiện Văn thở một hơi dài, suýt nữa thì chân mềm nhũn ngồi xuống đất.
“Tiền bối, lần này anh đến là có chuyện gì”
Lỗ Thiện Văn dè dặt hành lễ.
“Tôi muốn mượn thân phận của cậu, đi với cậu vào hầm giam sau núi, có vấn đề không?” Tân Trạm hỏi.
“Cái này……”
“Sao, có vấn đề?” Thấy Lỗ Thiện Văn đơ người, Tân Trạm chau mày.
Lỗ Thiện Văn như đứng trên đống lửa, nhanh chóng khua tay, cười khổ nói: “Tiền bối, nếu như đổi lại vài tháng trước, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ, tên Triệu Tấn Dục kia đã trở thành