Vốn dĩ bị Tân Tạm vô duyên vô cớ tát một tai, Mục Đồ rất muốn nổi cáu, nhưng bây giờ không thể không nhãn nhịn, và phải cố gượng nụ cười.
“Đi trước dẫn đường, hôm nay tôi có chuyện quan trọng, làm lỡ chuyện của ông đây thì ông đây róc xương róc thịt cậu.”
Tần Trạm đi đến, tóm lấy cổ áo của Mục Đồ và lạnh lùng lên tiếng.
Lệnh bài mà anh đưa cho Mục Đồ thật sự là đến từ Khôi Ách.
Hơn nữa, Tần Trạm biểu hiện càng hung ác, thì những người khác ngược lại càng dễ trung thành, không dám hỏi nhiều.
“Vâng, vâng.”
Mục Đồ giải tán đám đông, ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng đi trước dẫn đường, đưa Tần Trạm vào.
trong hầm giam.
Lỗ Thiện Văn đi theo phía sau, nhìn có vẻ cũng khá là hả giận.
Chả trách tiền bối có chỗ dựa nên không sợ, thì ra đã làm giả lệnh bài của trưởng lão Tuân.
Ngược lại là Mục Đồ, anh ta có chút hận trong lòng, tên Lỗ Thiện Văn này đúng là số đỏ, Triệu Tấn Giang sụp đổ rồi lại nịnh hót Tuân Trì.
“Không biết đại nhân muốn đi gặp tù nhân nào?” Mục Đồ nói.
“Đến phòng trong cùng trên tầng hai, căn phòng giam đặc biệt đó.”
Tần Trạm đã lên kế hoạch từ sớm rồi, cứu Diệp Thành bọn họ đương nhiên là mục tiêu lớn nhất, nhưng muốn thực hiện được mọi thứ này thì phải cứu Triệu Hạo Thiên ra trước.
Nguyên nhân trong đó rất đơn giản.
Trong hầm giam của Vấn Tông, bố trí rất chặt chẽ, một khi thả thù nhân ra, cho dù là anh cũng không thể giữ cho thế giới bên ngoài không bị ảnh hưởng.
Thế thì người được thả ra đầu tiên nhất định phải có năng lực, duy trì mọi thứ, để cho Tần Trạm có thời gian đưa Diệp Thành với Lạc Việt Ban chạy trốn.
Mà Triệu Hạo Thiên là người đầu tiên mà Tân Trạm nghĩ đến.
Nghe thấy Tân Trạm nói như vậy, sắc mặt Mục Đồ có chút biến đổi.
“Đại nhân, nếu như gặp trọng phạm đó, anh phải vật để làm tin của trưởng lão Tuân hoặc trưởng lão Triệu.”
“Chuyện tôi làm mà phải cần giao vật để làm tin cho cậu sao?” Tần Trạm cười giêu nói: “Vật này cậu không xứng để xem”
“Nhưng mà…”
Mục Đồ ngây người, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của Tân Trạm thì cuối cùng anh ta vẫn không nói nên lời được.
Rất nhanh, ba người xuống tầng hai, đến trước phòng giam, nơi nhốt Triệu Hạo Thiên.
“Đại nhân, không có vật để làm tin, chúng tôi cũng không thể mở phòng giam này được” Mục Đồ nói.
Tân Trạm liếc nhìn anh ta một cái, sau đó trực tiếp đi tới trước, Mục Đồ cũng không nhìn rõ Tân Trạm đã làm gì, nhưng trận pháp ngoài phòng giam xoay một cái, Tân Trạm đã đi vào bên trong.
Mục Đồ có chút kinh ngạc, anh ta không rõ Tân Trạm đã làm gì mà không cần vật làm tin cũng vào được bên trong.
“Lỗ Thiện Văn, vận may không tồi đó, nương tựa được vị đại nhân này.”
Mục Đồ cười giễu nói: “Người này trẻ tuổi như vậy, đã trở thành thân tín của trưởng lão Tuân, không biết là người của gia đình nào.”
“Anh cảm thấy tôi sẽ nói cho anh biết?”
Lỗ Thiện Văn cũng cười giễu đáp lại, khiến vẻ mặt Mục Đồ khẽ biến đổi.
Lỗ Thiện Văn sải bước chân, đi theo Tân Trạm vào bên trong phòng giam, bỏ lại Mục Đồ với sắc mặt khó coi, tâm tình khó đoán.
Trong phòng giam, thấy Lỗ Thiện Văn đi vào, Tân Trạm khẽ chau mày.
“Tiền bối, dựa theo quy định, gặp người này cần phải có người đi tuần đi theo, tôi lo Mục Đồ sẽ nghi ngờ” Lỗ Thiện Văn mau chóng giải thích với Tân Trạm.
Tần Trạm gật gật đầu, nếu đã như vậy, Lỗ Thiện Văn ở đây cũng không việc gì.
Anh vung tay một cái, cắt đứt trận pháp trong ngoài.
Nhìn bên trong phòng giam, Triệu Hạo Thiên với mái tóc rối bù và đôi mắt đỏ như máu.
Tần Trạm ít nhiều có chút thổn thức, đứng ở đây ai có thể nghĩ được tù nhân trước mặt, từng là anh hùng hào kiệt hạng nhất nhì của thế giới ẩn.
“Cậu biết người này là ai?” Tân Trạm hỏi Lỗ Thiện Văn.
“Không biết, tôi chỉ biết người này là trọng phạm.
Lúc trước, trước khi trưởng lão Triệu bị tên Tân Trạm khốn nạn đó hãm hại, từng kêu tôi trông