Khí tức trên người anh ta toát ra có vẻ là khoảng trên dưới cấp Võ Tông.
Tân Trạm nhíu nhíu mày, anh cảm giác người tên Tân Tráng này tính tình cũng không phải là xấu, nếu không trong lòng đang tức giận cũng sẽ không chờ tới lúc thương thế của anh tốt lên.
Nhưng không biết là có phải do sự tức giận làm đầu óc choáng váng hay không mà ý tưởng này của anh ta rất là kỳ quái.
Tân Trạm lắc đầu nói: “Anh đánh thắng tôi thì có thể chứng minh được cái gì?”
“Đương nhiên có thể chứng minh cậu chỉ là một tên nhóc mà thôi.
Em Uyển sẽ không coi trọng cậu đâu” Tân Tráng cười lạnh nói.
“Vậy thì có thể giải thích cho những gì tôi đã nói sao?” Tân Trạm im lăng nói: “Tại sao anh không giải thích rõ ràng, người tôi nhắc đến là em Uyên chứ không phải em Uyển của anh”
“Ở nơi này thì năm tay người nào lớn hơn thì người đó có tiếng nói, cậu giảng đạo lý thì làm được cái gì” Tân Tráng ra vẻ đương nhiên nói: “Chỉ cần tôi thắng cậu thì sẽ lập tức chứng minh được so với cậu tôi còn mạnh hơn, lời đồn đại kia sẽ tự sụp đổ, bởi vì em Uyển chỉ thích cao thủ mà thôi”
“Ai nói em chỉ thích cao thủ.”
Một giọng nói không vui đột nhiên vang lên.
Mặt mũi Tân Tráng cứng đờ, quay đầu lại không ngờ Diệp Uyển lại tới.
“Tân Tráng, anh nghĩ em kết giao với anh là do thực lực của anh sao” Sắc mặt Diệp Uyển khó coi nói: “Anh coi em là loại người nào vậy, chỉ biết bám vào những kẻ cường giả kia thôi sao?
Nếu anh cho rằng như vậy thì từ nay chúng ta không cần phải gặp mặt nhau nữa”
“Ái da! Em Uyển, anh không phải có ý đó.” Thấy Diệp Uyển tức giận, trên trán Tân Tráng lập tức đổ đầy mồ hôi, vội vàng lắc đầu.
Tuy nhiên, động não không phải là điểm mạnh của anh ta, nhìn thấy Diệp Uyển tức giận khiến anh