Đúng vào lúc sư đệ Lưu đang bần thần suy nghĩ, đột nhiên, một luồng sáng chói mắt giữa bầu trời từ đăng xa, đột nhiên lao nhanh về phía anh ta.
Đợi đến khi sư đệ Lưu kịp phản ứng lại, luồng sáng này đã ở ngay trước mặt hắn.
Anh ta giật mình kinh hoảng, vội vàng xoay người muốn tránh đi, nhưng mà kiếm mang kia trong nháy mắt chém đứt cánh tay của anh ta.
“A Sư đệ Lưu hét lên, một cánh tay cứ như vậy bị một thanh kiếm chém đứt.
Một bóng người, từ trên trời lao xuống, tay cầm trường kiếm, tấn công anh ta thêm lần nữa.
“Tân Trạm, mày còn dám đến”
Đồng tử của anh ta giãn ra, tràn đầy sợ hãi, lập tức bóp nát bảo vật mà Trác Cư đưa cho anh ta.
Đây là một viên đá Phù Lục, sau khi vỡ tan, khoảng không bên cạnh đột nhiên chấn động, hai bóng người lập tức bay ra khỏi đó.
“Tân Trạm, gan của mày cũng lớn lắm, còn muốn giết người, chịu chết đi!”
Nhạc Nhất Tuần và Trác Cư, nhận thấy Tân Trạm đang lơ lửng giữa không trung cách đó không xa, phẫn nộ không thôi, hai người hóa thành lưu quang, lao về phía Tân Trạm.
Tân Trạm nhìn thấy hai người bọn họ phóng ra, vẻ mặt tựa hồ có chút kinh hãi, giống như không ngờ rằng hai người họ lại xuất hiện nhanh như vậy, anh lập tức xoay người, bỏ chạy về phía khoảng không đẳng xa.
“Muốn trốn? Tao xem mày trốn kiểu gì”
Trác Cư cười lạnh, rút trường kiếm ra, hắn ta cùng Nhạc Nhất Tuần một trái một phải, bay về phía Tân Trạm, đồng thời một đường đao mang chói mắt, lướt qua bầu trời, chém thẳng tới trước.
Đao mang này làm nổ tung phần lưng Tân Trạm, làm Tân Trạm rơi thẳng từ trên không xuống, rơi vào trong khu rừng rậm rạp.
Lần này, Nhạc Nhất Tuần và Trác Cư phòng bị đầy đủ vũ khí, xông vào trong rừng, tuyệt đối không để Tân Trạm có cơ hội giăng bẫy nữa.
Ba người liên tục tới lui, rồi sau đó nhanh chóng