Lần này không chỉ có những viên đan được đã thiếu mà còn có những viên đan được đã bị cắt xén vì nhiều lí do khác nhau, cũng đều được trả lại đầy đủ.
Cảnh tượng này cực kỳ hấp dẫn ánh mắt, không chỉ có nhóm người Văn Đại Sơn, sau đó còn có không ít đệ tử đi đến, sau khi thấy cảnh tượng này còn liên tục cảm thán, chỉ trỏ.
Người của đan phòng cũng sắp sụp đỗ, vấn đề là Chu sư huynh còn không cho người khác nâng đỡ, ai dám nâng anh ta, cũng giống như đang đòi mạng anh ta.
Đến cuối cùng, cái trán của Chu Bách đều đã chảy máu, chảy theo xuống cả mặt.
Sau khi đám người lấy được đan dược, bọn họ đã bị chèn ép rất lâu, lần này rốt cục cũng xả được cơn giận, thật sự quá sung sướng.
“Xem ra vị Chu sư huynh này của các người có tính cách không tệ, còn có thói quen dập đầu với người khác, có thể là từ nhỏ anh ta đã thiếu đi tình thương của ba, về sau mấy người cần phải trợ giúp anh ta nhiều hơn”
Tân Trạm nói với những người của đan phòng, bọn họ xấu hổ đến nỗi không tìm được một cái lỗ để chui vào.
Chu sư huynh đây là trúng phải cái gió gì, lần này đã quá mất mặt rồi.
“Chu Bách, vậy thì chúng tôi đi trước vậy”
Tân Trạm cười cười, đám người đi ra khỏi đan phòng.
Thật lâu sau, Chu Bách mới bỗng nhiên hoảng hốt tỉnh táo lại “Đau!”
Ý thức đầu tiên Chu Bách chính là ôm đầu đau đớn kêu lên một tiếng.
“Đã có có chuyện gì xảy ra, ai đã đánh vỡ đầu của tôi, Văn Đại Sơn và mấy người khác đã đi đâu rồi, tại sao các người lại nhìn tôi như vậy?”
Chu Bách nhìn thấy máu tươi đang chảy trên tay, lại nhìn đến một đám thuộc hạ có sắc mặt cổ quái đang đứng cách đó không xa.
“Chu sư huynh, vừa rồi anh..” Một người đệ tử hùng hổ nói.
“Tôi thế nào? Tại sao tôi lại không nghĩ được cái gì, máu trên mặt đất là đã có