“Ba, con còn có việc, con đi trước đây: Nhiếp Phi Lộ lên tiếng chào hỏi cùng cha mình, ra khỏi đại điện, thả người bay lên, cấp tốc bay đi.
“Tân Trạm, cái tên chết tiệt này!”
Nhiếp Phi Lộ bay giữa không trung, liền thấy chỗ phủ đệ của mình bụi bặm ngập trời, phủ đệ nguyên bản hoàn mỹ, bỗng nhiên biến thành một đống đổ nát.
Mà khi tới tước tòa phủ đệ, anh ta nhanh chóng nhìn thấy tất cả đàn em dưới tay mình đều ngã trên mặt đất kêu rên, trông từng người đều vô cùng thê thảm.
Biểu cảm của Nhiếp Phi Lộ càng thêm khó coi.
Anh ta đường đường là con trai của đại trưởng lão, đã bao giờ chịu sự nhục nhã như thế này đâu chứ?
Cho tới bây giờ đều chỉ có anh ta đối phó người khác, chưa từng có người nào dám đến đối phó với anh ta.
“Anh chính là Tân Trạm?”
Nhiếp Phi Lộ bay đến đến bên trên không trung của phế tích, gương mặt âm trầm nhìn chằm chằm người đàn ông ở phía dưới trên tảng đá.
“Đánh người của tôi bị thương, còn hủy phủ đệ tôi.
Thế mà bây giờ còn dám ở lại đây, anh quả thực là to gan lớn mật!
“Anh hẳn là nên cảm thấy may mản, lúc đó anh không trong phủ đệ, nếu không trong số những người đang nằm ở đây, còn có cả anh nữa.”
Tân Trạm đứng dậy nhìn xem Nhiếp Phi Lộ, cười lạnh nói.
“Muốn chết sao?”
Nhiếp Phi Lộ giận dữ, cánh tay của anh ta vung lên, trong tay anh ta nhanh chóng xuất hiện một thanh trường tiên đen.
Trên đó có hắc vụ, không ngừng có tiếng oán quỷ kêu rên, lạnh đến thấu xương.
Cánh tay anh ta khẽ động, cái roi này liền quất về phía Tân Trạm.
Kiếm Thanh Đồng đã được Tân Trạm cầm trong tay, anh giơ kiếm chặn lại, nhanh chóng khiến cái roi này dội trở về.
“Xuất Khiếu Cảnh thất phẩm, coi như anh có chút thực lực.
Nhưng chút bản lĩnh này, ở trước mặt tôi thì