Sau khi được Tân Trạm chữa lành vết thương, mấy ngày này ông ta luôn trong thời gian tu luyện, sáng hôm nay mới tỉnh lại.
Lúc ông ta đi gặp Lãnh Uyên Thư như thường lệ mới bất ngờ nghe nói rằng Lãnh Uyên Thư đã hai ngày rồi chưa trở về.
Bình thường Lãnh Uyên Thư đều ở trong chính điện tu hành, rất ít khi đi ra ngoài, càng chưa bao giờ xảy ra chuyện cô biến mất hai ngày.
Và khi Tam trưởng lão biết được từ hai ngày trước, không chỉ Lãnh Uyên Thư, ngay cả Tân Trạm cũng biến mất khiến ông ta càng thêm lo lắng.
“Cao Võ Giác, xem ra thời gian cũng sắp đến rồi nhưng Tông chủ đại nhân vẫn còn chưa xuất hiện, thật có chút thất lễ với mọi người quá đi”
Một bên khác, Nhiếp Vân với vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về hướng Tam trưởng lão nói.
“Gấp gáp cái gì chứ, không phải thời gian vẫn chưa đến sao?”
Tam trưởng lão ậm ừ một tiếng, trong lòng lại càng nôn nóng thêm.
Sáng sớm hôm nay ông đã phái không biết bao nhiêu người thân tín đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng ngoài việc tìm thấy những vết tích cháy đen trong trận đấu giữa các cao thủ trên một ngọn núi hoang vu cách đó vài trăm mét ra, thì không hề phát hiện thêm bất cứ manh mối nào nữa.
“Lẽ nào Tân Trạm và Tông chủ ở bên ngoài bị Nhiếp Vân phái người hãm hại rồi, nếu đúng là như vậy