“Cậu có biết đây là thứ gì không?” Văn sĩ hỏi.
“Vấn bối tài sơ học thiển, chỉ có cảm ứng được…”
Tân Trạm lắc đầu, đang định nói thì đột nhiên đầu óc anh có tiếng vù vù, linh hồn thanh long kia đột nhiên run rẩy kịch liệt, dường như đối diện với móng vuốt của mãnh thú cực kỳ hưng phấn.
Tân Trạm kinh ngạch, lần trước xuất hiện tình trạng này là do linh hồn thanh long phát hiện được xương thú màu vàng, nhưng thứ đó ẩn chứa thần thức thuần tinh, long hồn khát vọng hấp thụ: vaajtt này, còn móng vuốt thú này thì không hề có hơi thở như thế.
Lẽ nào, một suy nghĩ lướt qua não bộ của Tân Trạm.
Anh không dám tin nhìn văn sĩ: “Đó là móng rồng?”
Biểu cảm bình đạm của văn sĩ cuối cùng cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
“Không sai, cậu trẻ tuổi như vậy mà có thể nhận thức được.
Trong số người mà tôi đã gặp qua thì đúng là hiếm thấy” Trong ánh mắt văn sĩ ngập tràn sự tán thưởng.
Bấy giờ Tần Trạm đã kinh hãi toàn tập.
không kiềm lòng được, nhưng cuối cùng vẫn để thứ này ở lại trong núi, coi như là vậy may của đất nước.”
Tần Trạm ở bên cạnh lắng nghe, trong lòng có chút sửng sốt.
“Nhưng tiếc là tu vi của tôi khi ấy không đủ, không thể phân tách móng vuốt với huyết dịch, khiến chúng vướng mắc vào nhau, lãng phí cả một lượng linh khí lớn, tan vào trong trời đất.
Phúc chí tâm linh, tôi đã ở yên tại đây bày ra đại trận này, đêm móng vuốt cùng với huyết dịch phong ấn lại với nhau, khiến hai bên đều không thể nào tranh đấu, lại khiến cho chúng tiêu hao đi sinh lực gắn kết”“
“Từ đó huyết dịch này lan tỏa ra linh khí, có thể làm nóng nuôi dưỡng ao nước này, chuyển hóa thành một lượng lớn linh dịch.
Tôi lại đang thành lập một Tông Môn, bồi dưỡng đệ