“Nhiếp Vân, ngôi vị tông chủ này là ba tôi trao cho tôi, tôi sẽ không đưa nó cho anh đâu”
Lãnh Uyên Thư hít một hơi thật sâu: “Ông giết tông chủ cũ, đó là sư phụ của ông đấy, ông phản bội lại tông môn, đồng thời giết hại ân sư, bây giờ lại mang người ngoài vào để cướp ngôi vị, đúng là không có nhân tính, làm xằng làm bậy, người người đều muốn chém”
“Haha, Lãnh Uyên Thư, cô quá ngây thơ rồi, thế giới này ai mạnh thì người đó tự khắc có đạo lý, tôi giết sư phụ rồi phản bội thì đã làm sao?
Chỉ cần tôi năm giữ được Hỏa Vũ Tông thì tất cả lịch sử đều sẽ thay đổi”
Nhiếp Vân không hề để ý, ông ta nhìn đám đông: “Bây giờ tôi phải diệt tên Lãnh Uyên Thư này, các người ai sẽ theo tôi?”
Ánh mắt Nhiếp Vân quét một vòng, những trưởng lão vốn dĩ ủng hộ Nhiếp Vân thì giờ đây đều né tránh, im lặng không lên tiếng.
Lần này Nhiếp Vân thật sự quá quá đáng, bọn họ cũng không thể đứng ra ủng hộ được nữa.
Mặc dù trong giới tu luyện anh ngu thì sẽ bị tôi lừa, giết cha giết anh em là chuyện rất dễ gặp, nhưng phần lớn người vẫn phải nên có giới hạn nhất định.
Nhiếp Vân nói xong, chỉ có một bộ phận nhỏ trưởng lão đệ tử là đứng về phía sau lưng ông ta.
“Không sao, sớm muộn thì các người cũng phải thay đổi lập trường thôi”
Nhiếp Vân ngược lại cảm thấy không có vấn đề gì, cười khẩy một cái.
“Nhiếp Vân, đánh thì đánh, đừng lải nhải nữa, bây giờ tôi sẽ bắt ông, sau đó lôi cậu đến trước mặt sư phụ róc xương lóc thịt của ông ra”
Tam trưởng lão khẽ quát một tiếng, sau đó nhào tới phía Nhiếp Vân.
“Các vị còn đợi gì nữa, chẳng qua chỉ là một lũ đạo chích, hãy theo tôi, diệt trừ đám phản nghịch này!” Lãnh Uyên Thư hét lên với đám đông.
Mọi người cũng bắt đầu rục rịch