“Không sao, sao trông các người lại chật vật như vậy?”
Tần Trạm lắc đầu, anh đã phát hiện ngoài cơ thể dính một chút hơi thở của Thanh Long, chắc hẳn là có chút máu của Thanh Long đã nhập vào vết thương của anh khi anh không ngừng chiến đấu với móng vuốt của rồng.
Loại hơi thở này, khi Thanh Long tiếp tục nuốt chửng, nó sẽ sớm biến mất.
“Cậu vừa mới đi ra, còn chưa biết, lần này Hỏa Vũ Tông gây chuyện lớn rồi”
Lúc này vẻ mặt của Văn Đại Sơn thay đổi liên tục, sau đó mới định thần lại, nói cho Tần Trạm biết chuyện xảy ra bên ngoài Đăng Tiên Trì.
“Đòn tấn công phía trên quá lợi hại.
Những đệ tử áo đen đó phóng ra một biển lửa, chúng ta không cản lại được.
Nhiều người đã bị thiêu cháy, thậm chí chết cháy.
Về sau Trác sư huynh truyền âm cho tôi, để bọn tôi xuống đây thông báo cho cậu.”
“Cực Hỏa Tông và Nhiếp Vân, bọn họ hôm nay làm khó rồi”
Nghe xong, Tần Trạm thoáng kinh ngạc.
Anh cũng không nghĩ tới, đối phương quả quyết như vậy, mình vừa trở về đã không nhịn được động thủ.
Nhưng rồi anh hừ lạnh một tiếng.
Họ có đến cũng không sao, những ân oán trước đây cũng nên trả lại.
“Các người ở lại đây, hiện tại đừng đi ra ngoài, việc còn lại giao cho tôi”
Tần Trạm nói xong, thân hình như mũi tên đã lên dây, đột nhiên tăng tốc đến cực điểm đi hướng lên trên.
Bọn người Văn Đại Sơn ở phía sau, thần sắc có chút rối rằm.
Lúc này, bầu trời trên Đăng Tiên Trì.
Trên người ba vị trưởng lão có rất nhiều vết thương, hơi thở cũng có phần