Lãnh Uyên Thư mặc dù có chút tò mò, Tần Trạm muốn sách từ nhiều nơi khác nhau ở đại lục, là có ý muốn gì, nhưng cô cũng biết điều mà không hỏi nữa.
Tần Trạm gật đầu, điều này năm trong dự đoán của anh.
Suy cho cùng Hỏa Vũ Tông chỉ là một tông giáo ở Đông Vực, trải qua nhiều đời tông chủ, e rằng rời khỏi nước Đại Vũ đi đến những nước khác ở đại lục không nhiều, có thể có một ít ghi chép đã là quá tốt rồi.
Đương nhiên, Tần Trạm nhận lấy món đồ này cũng vì chuẩn bị sẵn cho một ngày nào đó anh trở lại nơi đây.
Bây giờ về cơ bản anh đã chắc chắn rằng ngay cả phía bên kia của dãy núi Liên Thiên cũng là đại lục Thượng Giới.
Nói cách khác, thế giới ẩn là một phần của đại lục này, nhưng dưới tình huống nào đó, nó vô tình kết nối với nơi anh sinh ra.
Như vậy có thể nói, chỉ cần anh tìm được dãy núi Liên Thiên ở đâu thì cũng có được một tia hi vọng được trở về.
Hiện tại anh đã đến đại lục Thượng Giới này được một tháng, không biết thời gian đã là khi nào rồi, Tần Môn hội sẽ không xảy ra vấn đề gì đi, mẹ anh có lo lắng hay không.
Còn có người thay thế mà anh giữ lại, có phải hay không khiến cho Vấn Đạo Tông nghi ngờ anh.
Còn Triệu Hạo Thiên thoát khỏi rắc rối rồi nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Tần Trạm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù anh nóng lòng muốn trở về, nhưng cũng chỉ có thể thực hiện từng bước một.
Tóm lại, tìm được Tô Uyên trước rồi tính tiếp.
Nghĩ đến đây, Tần Trạm có chút háo hức muốn đến thanh cổ Đông Hoàng ngay lập tức.
“Tông chủ, cô có biết khu vực Truyền tống trận ở đâu không?” Tần Trạm hỏi.
Lãnh Uyên Thư sửng sốt rồi lắc đầu: “Theo như tôi được biết, nước Đại Vũ không có loại trận pháp này tồn tại, nhưng nước bên cạnh thì lại có”
“Thứ này không phải mỗi nước đều có sao?” Tần Trạm nhíu mày.
Anh cảm thấy những gì bản thân nghĩ hình như có chút sai biệt.
“Tất nhiên không phải rồi, những khu vực truyền tống trận này đều được xây dựng vào thời kì cổ, có một vài chỗ có người bảo vệ, tu bổ, có một vài nơi thì đã sớm