“Trong chiếc hộp sắt đó không phải là có bẫy huyễn thuật bên dưới tấm vải sao, làm sao mà lại là ông bị trúng thuật” Hai người đều cảm thấy kinh ngạc.
“Anh ta cũng bị trúng thuật, không sai! Tên khốn đó không bị trúng thuật của chúng ta, ngược lại lại làm cho tôi bị rơi vào đó” Nhạc Đồng phẫn nộ nói.
“Vậy là anh dùng có một ngàn tiền linh thạch để mua đứt bảo bối của cửa hàng chúng ta?” Một người trong bọn họ suýt chút nữa thì hộc máu vì tức.
Đấy là vật báu tốt nhất họ sống chết lấy được từ trong Ngôi mộ cổ ra.
“Mẹ nó chứ, đúng là khốn nạn”
Nhạc Đồng gần như phát điên vì tức giận.
Tân Trạm mua được với giá rẻ xong muốn chạy đi.
“Vậy thì đến giúp anh ta vậy”
Bên ngoài Tụ Bảo Các, là một mảnh đất hoang vắng hiu quạnh, lúc này Tân Trạm ngồi trên một đồi cát, nhàn nhạt nói.
Ở bên cạnh, Lãnh Uyên Thư cũng gật gật đầu, rút thanh trường kiếm ra.
“Tên nhóc kia, trộm đồ của bọn tôi còn muốn chạy!”
Từ trên trời, ba luông sáng vụt qua, sau đó hạ xuống bao vây lấy Tân Trạm và Lãnh Uyên Thư.
“Ô! Anh đang chờ chúng tôi sao”
Nhạc Đồng nhìn thấy hai người bọn họ thì không chút ngạc nhiên, tim đập nhanh, đầu mày chau lại nhìn xung quanh.
“Đừng nhìn nữa, ở đây không có mai phục đâu, chỉ có hai người chúng tôi thôi” Tân Trạm nhàn nhạt nói.
“Chỉ có hai người thôi sao?” Ba người bọn Nhạc Đồng quét mắt một vòng, cũng không phát hiện ra có người nào khác, có chút hồ nghi.
“Giết các người, chỉ