“Tiền bối tha mạng, tiểu nhân có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn”
Nhạc Đồng quỳ trên đất, không ngừng van xin.
“Trong cái hộp kia của mày là huyễn trận nhỉ” Tân Trạm nói.
“Vâng, đó cũng là một thứ vãn bối nhặt được trong Ngôi mộ cổ, vốn dĩ muốn bán đổi lấy tiền, nhưng phát hiện ra vật đó có thể dùng để đi lừa gạt người khác, nên giữ lại để dùn: Nhạc Đồng vội vội vàng vàng mò lấy ngọc giản từ trong người ra, đưa cho Tân Trạm.
“Tiền bối, mấy người chúng tôi thật sự chưa có làm ra chuyện gì xấu xa cả, thủ đoạn lừa gạt này cũng là mới học được từ tháng trước, chưa dùng được mấy lần”
Nhạc Đồng thực sự sợ chết, không ngừng dập đầu liên hồi.
Loại người như anh ta, Tân Trạm chỉ cần động tâm một chút, thì ngọn lửa kia sẽ ngay lập tức thiêu chết anh ta.
“Cửa hàng của anh, là anh thuê đó à” Tân Trạm hỏi “Là cửa hàng của tôi, tôi dùng một số đồ vật tốt mang theo ra từ trong mộ cổ, hối lộ cho trưởng lão Tụ Bảo Các ở đây, thuê tầm ba trăm năm, năm nay mới là năm đầu tiên mà thôi”
Nhạc Đồng hối hận vô cùng vì điều đó.
Vốn cho rằng ba người sau khi rời khỏi mộ cổ, có thể ung dung vài trăm năm, không ngờ rằng mới năm đầu tiên đã gặp phải tên sát tinh Tân Trạm này, đến mạng cũng có thể không giữ nổi.
“Anh chết rồi, vậy thì cửa tiệm sẽ ra sao nhỉ?” Tân Trạm nhướng đầu mày nói.
Như nhìn thấy cơ hội sống sót, Nhạc Đồng lập tức nói: “Nếu tôi chết, thì cửa tiệm này sẽ bị Tụ Bảo gác lấy lại ngay lập tức, cho dù có lệnh bài của cửa hàng”
“Đây là thứ được thiết lập đặc biệt để ngăn chặn những người có ý định giết chủ cửa hàng và cướp tiệm.
Tôi sẵn sàng điều hành tiệm cho các tiền bối, có thể giao cả sinh mạng và linh hồn của mình”
“Anh cũng là người khôn khéo, nhưng mệnh hồn của anh tôi không cần.
Sống chết của anh đều là tùy thuộc vào cô.”
Tân Trạm gật đầu nhìn về phía Lãnh Uyên Thư.
“Tân Trạm,