Một đám quái vật đã phá hủy cả một thành phố tu sĩ, nghĩ đến cảnh đó thôi cũng đủ làm cho người ta sợ hãi rồi.
“Đám quái vật này tai hại như vậy, không có người nào đủ khả năng ra tay sao?” Tân Trạm nói.
“Đương nhiên là có, một khi số lượng của đám quái vật này vượt quá một triệu con, thì ngay lập tức sẽ có những người có khả năng hợp lại tiêu diệt chúng, thế nhưng lục địa này quá rộng lớn và loài Thị Huyết Lôi Ưng này có khả năng sinh tồn và sinh sản cao, mấy chục nghìn con như thế này, thì sẽ không có ai tới để ý đâu”
“Chỉ đáng thương cho những thành phố hoặc làng mạc của những người bình thường gặp phải xui xẻo đó, không có khả năng phản kháng, một khi bị đám quái vật này nhìn chằm chằm, thì họ sẽ hoàn toàn bị hủy diệt” Phù Ma thở dài.
Khi Tân Trạm đang nói chuyện với Phù Ma, Vương Ngọc cũng nhìn về phía mọi người.
“Mọi người, tình hình bây giờ mọi người cũng hiểu rõ, phía trước có mấy chục nghìn con Thị Huyết Lôi Ưng.
Nếu chúng ta tiến lên phía trước như thường, thì chúng ta sẽ sớm gặp phải chúng, đến lúc đó sẽ có trận chiến”
“Bây giờ, có hai lựa chọn”
Vương Ngọc nói: “Thứ nhất, chúng ta dừng ở chỗ này, chờ đám Thị Huyết Lôi Ưng bay đi, tôi quan sát phương hướng.
Những con quái vật này bay về phía bắc, nên không xung đột với vị trí của chúng ta”
“Thứ hai, đó là trực tiếp bay qua tiêu diệt đám Thị Huyết Lôi Ưng này, nhưng chiến đấu như vậy là không thể tránh khỏi.
Tuy rằng tôi nhất định sẽ cố hết sức để mọi người được an toàn, nhưng tôi không thể đảm bảo sẽ xảy ra một số tai nạn ngoài ý muốn”
Sắc mặt của mọi người đều thay đổi một chút.
“Nếu phải đợi, thì sẽ mất bao