Sau khi mọi người trở lại tàu bay, cậu Trịnh liền nhảy vào trong đó trước, nhưng lần này dù cậu Trịnh cách trận pháp thì cũng có thể cảm nhận được không ít ánh mắt rình mò.
“Chạy, nhất định phải chạy”
Cậu Trịnh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng run rẩy từng đợt.
Mặc dù trên suốt đường này anh ta an toàn nhưng tới thành cổ Đông Hoàng thì sao?
Tuy răng mặt ngoài tu sĩ của thành cấm tranh đấu, nhưng đối với lền bối có cấp bậc cao hơn cả chính mình mà lại muốn giết mình thì thủ đoạn cũng không ít đâu.
Nhất định phải về nhà, chỉ có trở về thành trì của chính mình thì anh ta mới có thể an toàn.
“Cậu Tân, đúng không?”
Bên kia thuyền bay, Tân Thành vừa chuẩn bị ngồi xuống thì đôi vợ chồng già kia đã đi tới.
“Hai vị tiền bối, có chuyện gì?” Tân Thành hỏi.
“Tôi muốn mua lại yêu thú nội đan cảnh thần phó phân lục phẩm bị cậu lấy được lúc nãy kia, không biết cậu có bằng lòng bỏ thứ yêu thích không?” Bà lão mỉm cười.
Tùy rằng thể hiện dáng vẻ dễ gần nhưng tướng mạo bà lão quá mức xấu xí, khi cười lên lại trông có chút âm trầm.
“Xin lỗi, nội đan này cũng rất quan trọng với tôi, chỉ sợ không thể bỏ được” Tân Thành lịch sự từ chối.
Tân Thành lại từ chối thẳng thừng như thế.
“Tôi có thể đưa ra giá mua lại cao hơn Tụ Bảo các hai lần, cậu sẽ không thiệt.
“Xin lỗi, vật ấy có ích đối với tôi, không phải là chuyện linh tệ” Tân Thành