Lúc này lại xuất hiện ngược lại thật khiến người ta chán ghét.
“Có điều Huyết Long Môn kia cũng không phải dễ chọc, thiện duyên này không kết cũng thế”
“Chỉ là người này có bản lĩnh ngự kiếm, lại là luyện dược sư, thủ đoạn ẩn nấp dưới nền đất hoàn toàn khác với những gì anh ta bày ra.”
Ánh mắt Vương Ngọc lóe lên, trong lòng mơ hồ.
“Người này chắc không phải là người đã lấy đi ba khối quả Lôi Nguyên”
“Người cuối cùng lấy đi vật ấy là ông lão mặc áo xám, anh em nhà họ Đậu, hay là người khác …’ Vương Ngọc phiền chán vô cùng, ông ta nâng tay lên, hồ quang cuồn cuộn dày đặc hiện lên trong bàn tay.
“Năm đó nuốt một viên quả Lôi Nguyên khiến cho tôi có được nguyên lực lôi nhất phẩm, cấp bậc năng lực này cùng với việc tôi thăng cấp thì tác dụng ngày càng kém, chỉ cần nuốt thêm một viên nữa, chỉ cần một viên thôi cũng đủ khiến tôi có thể vượt cấp khiêu chiến cảnh thần phó phân thất phẩm”
“Thật đáng chết, nếu không phải nhận nhiệm vụ của Tụ Bảo Các thì tôi cũng không cần đi quản con kiến này, quả Lôi Nguyên dưới nền đất vốn nên là của Sắc mặt Vương Ngọc vặn vẹo một chút, ông ta hít sâu một hơi, thu lôi quang đầy người lại, bóng dáng từ từ biến mất.
Chờ thuyền bay được sửa chữa xong, mọi người cũng lục tục về tới trên này.
Vương Ngọc cuối cùng đã tới, khống chế linh thú chậm rãi bay lên.
Có điều lần này rõ ràng là có ít người quay lại hơn.
Cậu Trịnh không thấy bóng dáng, đôi anh em kia cũng không có, còn có bà lão bị Du Túc giết chết.
Chuyện này tuy rằng mọi người thấy rõ trong mắt lại đều ăn ý giả vờ như không biết.
Phía trên thuyền bay, Tụ Bảo Các lại bảo đảm an toàn cho mọi người, nhưng người chết