“Đi thôi, đưa cậu đến chỗ chúng tôi ở trước đã”
Diện tích của Đông Hoàng cổ trấn rất lớn, bình thường có hàng chục triệu tu sĩ sống ở đây, lần này đễ kịp cho lễ tế tổ tiên nên các tu sĩ đi đến cổ trấn nhiều hơn gấp mấy lần, khiến cho cổ trấn trông chốc lát trở nên đông đúc.
Tân Trạm đi theo Diệp Thành rất lâu đến một nơi hẻo lánh ở cạnh cổ trấn.
Các căn nhà ở đây vô cùng lộn xộn, không hề theo một bố cục nào hết, các tu sĩ sống ở đây, ai ai cũng mang biểu cảm cảnh giác, bước đi vô cùng vội vã.
“Nơi naỳ khiến tôi nghĩ đến khu nhà ổ chuột.” Tân Trạm có chút không nói nên lời đi theo hai người kia đi vào trong một cái sân nhỏ.
“Ở đây cũng không tồi, trong sân có Tụ linh trận, tốt hơn nhiều so với những Ngôi nhà xung quanh đây” Diệp Thành nói.
“Cậu nói xem chúng ta ở đây tiêu hết bao nhiêu linh tệ?”
“Bao nhiêu?”
“Một tháng 100 ngàn” Lạc Việt Ban nói.
Tân Trạm càng không nói nên lời, Đồng Hoàng cổ trấn này là đang cướp bóc à.
“Có nhìn thấy ngọn núi phía xa kia không? Ngoại trừ nhà họ Tống thì nơi đó chính là nơi tốt nhất trong cổ trấn.
Nghe nói các dinh thự trên núi rất đẹp, còn có rất nhiều trận pháp, còn có người đẹp hầu hạ hai bên, nếu như được ở đó thì sướng biết bao.” Diệp Thành chỉ ngọn núi phía xa kia nói.
“Tảm rửa đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.” Lạc Việt Ban trào.
phúng nói.
“Cũng đúng, tập hợp chờ đợi thôi, dù sao chúng ta cũng không phải đến đây để xem lễ tế tổ tiên” Diệp Thành nhếch miệng cười.
Tân Trạm nhìn ngọn núi xanh kia một cái, anh nghe Linh trận vạn thú nói tựa hồ như anh đang ở nơi đó vậy.
Tân Trạm vừa bước vào phòng liền nghe thấy núi Chu Lam phát ra tiếng ngáy như sấm liền nắm lấy chân anh ta.
Toàn bộ lông vũ trên người Chu Lam rơi xuống lại càng giống quả bóng lông tròn tròn hơn, nhưng như vậy mà anh ta vẫn còn không tỉnh dậy.
Tân Trạm kiểm tra thấy Chu Lam không có gì đáng lo liền thả anh ta xuống.
“Các cậu nói xem Tô Uyên xuất hiện tại lôi đài à? Sau khi mọi người ngồi xuống thì Tân Trạm liền không nhịn được hỏi.
“Không sai, lúc đầu tôi và Đại Hồ