“Hơn nữa cô ấy thậm chí không muốn theo tôi về Cực Hàn cung”
Cực Hàn cung chủ lắc đầu thở dài nói: “Cô ấy nói Bắc Vực quá xa, lo cậu không tìm được cô ấy”
Hô hấp của Tân Trạm đột nhiên đình trệ, trong lòng đau nhói như bị kim châm một trận.
Cô bé ngốc này.
Tô Uyên biết mình nhất định mình sẽ đi tìm nên sợ khoảng cách quá xa, mình không tìm được sẽ lo lắng ư?
Về Cực Hàn cung rõ ràng có thể có sự chăm sóc tốt hơn ở đây, nhưng Tô Uyên tự nguyện từ bỏ.
Chỉ bởi vì muốn để mình bớt chút lo lắng.
“Tôi không biết cậu có sức hút gì mà có thể khiến Tô Uyên tới mức một lòng hướng về cậu như thế.
Vốn dĩ tôi cho rằng cậu là bậc kiêu hùng đương thế nào đó mới giành được sự coi trọng của Tô Uyên, nhưng sự thật cậu quá bình thường.”
Cực Hàn cung chủ nhìn chằm chằm Tân Trạm, trong đôi mắt khó nén sự thất vọng.
“Cung chủ, có lời gì cứ nói” Tân Trạm khẽ nhíu mày.
Từ lúc đầu anh đã cảm giác cung chủ này không vừa ý với mình.
Dường như đối phương coi thường mình, cho rằng anh liên lụy Tô Uyên.
“Cậu nói đã nói thế, vậy tôi sẽ nói thẳng: Cực Hàn cung chủ nói.
“Tân Trạm, cậu đừng nghĩ lời tôi nói khó nghe.
Nguồn tài nguyên sử dụng cho lần dung hợp Băng Phách này của Tô Uyên thật sự quá nhiều, dù là Cực Hàn cung của tôi cũng chỉ có thể bảo đảm cô ấy vượt qua một lần dung hợp này”
“Nếu cậu là hoàng tử của Hoàng triều, hoặc là người thừa kế của Tứ vực, có nguồn tài nguyên sử dụng như biển mới có thể giúp cô ấy vượt qua được kiếp nạn này”
“Nhưng cậu chỉ là một người bình thường.
Người bình thường có nghĩa sức mạnh cậu nhỏ bé, thiếu nguồn tài nguyên thì sự khó khăn của Tô Uyên đối với cậu mà nói như núi cao, sóng lớn, cậu không thể giúp được cô ấy bất cứ việc gì”
Lời nói của Cực Hàn cung chủ như đinh đóng cột, có vẻ chân thật đáng tin.
“Bất luận cần vật gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức lấy cho Tô Uyên”
Tân Trạm hít sâu một hơi nói.
“Ha ha, cậu nghĩ đơn giản quá.
Tôi đã nói, vật Tô Uyên cần vượt xa đẳng cấp