Tân Trạm thản nhiên nói: “Trong thành cổ Đông Hoàng không cho phép động thủ, anh muốn bức ép tôi nói ra biện pháp như thế nào.
“
“Ha ha, mày hẳn là mới tới đây.
Thành cổ này tuy rằng có quy củ, nhưng hầu như đều có cách đối phó, chỉ cần không quậy đến trời đất lật úp thì chẳng ai quản chuyện này.
“
“Để tao dạy cho mày cách sống sót ở thành cổ”
Tên đàn ông cười dữ tợn một tiếng, hắn ta đưa tay ra, nhất thời một trận bàn hình kỳ lạ phóng ra, sau đó là tiếng nổ ầm, cả ngõ nhỏ trong phút chốc bị bao phủ trong một cụm ánh sáng màu trắng.
“Bây giờ không gian này đã bị khóa chết, bất kể tao có làm gì mày thì thành cổ này cũng sẽ không biết”“
Tên đàn ông to cao đắc ý cười, hắn ta gâm nhẹ một tiếng, cảnh giới Phân Thần tu vi cấp một bộc phát ra.
“Nguyên khí, anh là cổ luyện thể sĩ” Tân Trạm hơi kinh ngạc.
“Không sai, ở trong không gian bị hạn chế này, năng lực luyện thể sĩ của tôi, có thể mạnh hơn linh khí của tu sĩ”
“Nói ra bí mật của mày, bằng không thì phải chết!”
Hắn ta vừa nói xong thì thân thể đột nhiên bay lên, lại lợi dụng sự chú ý của Tân Trạm khi hắn ta nói mà ra tay đánh lén.
Sức mạnh của cổ luyện thể sĩ vốn cường đại, một quyền này của hắn ta như xé rách không khí vang lên mấy trận ầm ầm.
Tựa như sao băng, trong nháy mắt đã bay vọt tới trước mắt Tân Trạm.
Bùm!
Đồng tử tên cường tráng co rúm lại, hắn ta cho rằng mình đã đánh trúng một chiêu, thế nhưng bị Tân Trạm giơ tay ngăn trở.
“Hóa ra mày cũng là cổ luyện thể sĩ”
Tên cường tráng cảm nhận được sức mạnh trong tay Tân Trạm, nhất thời có chút giật mình.
Cổ luyện thể sĩ có số lượng tương đối