Thứ này hẳn là rất quý giá, nhưng bởi vì mình lại khiến luyện đan thất bại.
Hồ Phong không nhịn được nổi lên một ít lòng hiếu thắng, ông ta dù sao cũng một bó tuổi, không thể để thua một thằng nhóc được.
Tân Trạm ngược lại không ngạc nhiên, khi đó Hồ Phong là dược tôn cấp năm, Băng Nguyên đan là đan dược có cấp bậc cao nhất mà ông ta có thể luyện chế ra, cộng thêm nhiều năm hoang phế như vậy, một lần đã thành công sợ là còn khó hơn so với việc ra cửa nhặt được Quả Lôi Nguyên.
Tuy nhiên, Hồ Phong vẫn lại thất vọng, hai lần sau đều là thất bại.
“Lần này nhất định sẽ thành công”
Hồ Phong bất chấp tất cả, lần này điều động toàn bộ thần thức của mình.
Vù vù! Tân Trạm chỉ cảm thấy trên cầu khơi thông thần thức truyền đến từng đạo khí tức thần thức vô cùng cô đọng, xem ra lần này Hồ Phong hoàn toàn nghiêm túc.
như có thể đạt tới cảnh giới muốn gì được nấy.
Anh trước đây còn chưa phát hiện ra nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như ánh sáng vàng này đưa đến tác dụng không nhỏ.
Nếu không phải lần này Hồ Phong dốc hết sức ra tay, Tân Trạm sợ räng khó mà phát hiện được.
Nếu không có vật này, cho dù anh có thể phối hợp thành công với Hồ Phong cũng tuyệt đối không có tốc độ nhanh như vậy.
Tâm trạng Tân Trạm có chút phức tạp, mặc dù anh chưa từng nhìn thấy cha.
Nhưng mỗi khi gặp phải rất nhiều nguy hiển gian nan trên con