Trong lòng Diệp Thành và Râu quai nón khó chịu, trước đó Tân Trạm nói đã giải quyết rồi, như vậy nhất định là đã lấy được Băng Nguyên đan.
Chân bà bà này đúng là mắt chó coi thường người khác.
Tân Trạm cười nhạt một tiếng, lấy ra một cái bình sứ giao cho Cực Hàn cung chủ.
“Bà xem vật này một chút đi?”
Lông mày của Cực Hàn cung chủ khẽ nhíu lại, mở cái bình sứ ra, bà ấy chưa cần nhìn kỹ đã cảm giác được hàn ý lạnh lẽo từ trong bình tuôn ra, khiến đại điện trong nháy mắt lạnh xuống.
“Băng Nguyên đan, thế mà cậu lại thật sự tìm được”
Dùng một ít linh khí lấy tiên đan trong bình sứ ra, nhìn thấy đan dược sáng óng ánh long lanh, Cực Hàn cung chủ có chút giật mình.
Chân bà bà càng trợn tròn con mắt, khó có thể tin được.
Băng Nguyên đan là tiên đan cấp năm, tu luyện giả tầm thường, cho dù là cảnh giới Phân Thần đều rất khó chiếm được một viên, dù sao thân phận của Dược tôn Cấp năm cao quý, đến cả hợp thể cảnh đại tu đều phải khách sáo mà đối đãi.
Nhưng lúc này mới mấy ngày, một kẻ tu vi cấp tám cảnh giới Xuất Khiếu như Tân Trạm, thế mà lại thật sự có thể lấy về tay?
Hơn nữa nhìn tính chất vô cùng tỉnh khiết kia, dược hiệu sung mãn đồi dào, có vẻ cũng không phải đan dược được cất giữ lâu năm mà là vừa mới luyện được.
“Thấy không, lão thái bà, đừng có suy nghĩ về chúng tôi khó coi như thế”
“Đúng là mắt chó coi thường người khác”
Diệp Thành và Râu quai nón nhìn thấy vẻ mặt này của Chân bà bà thì trong lòng vô cùng sảng khoái.
“Hừ, gặp may thôi, hẳn là vận khí của mấy người tốt cho nên mới gặp được một Dược Tôn tình nguyện hỗ trợ nhỉ” Chân bà bà hừ nhẹ, không nhận thua nói.
Mặc dù loại chuyện này hiếm thấy, nhưng cũng không phải không có.
Có Dược tôn bản tính thiện lương, dễ dàng bị những người cố chấp đả động, ví dụ nếu như Tân Trạm quỳ lạy ba ngày ba đêm, có lẽ họ sẽ giúp một tay.
Nhưng bà ta