Bỗng nhiên con ngươi của Tân Trạm co rút lại, tay mắt anh nhanh lẹ, một tay đè lên tay Diệp Thành, thu thanh kiếm vàng này về.
Xoạt một tiếng, mây gió cuốn ngược.
Ngay lúc Tân Trạm kéo chuôi kiếm lại, tất cả những hiện tượng lạ trong đất trời dường như không tồn tại, trong chớp mắt biến mất không còn tung tích.
“Ngây người cái gì, mau thu lại đi!” Tân Trạm khẽ quát.
Sau khi thanh kiếm vàng này bị máu của Diệp Thành làm cho kích hoạt thì anh không thể nào thu hồi nó vào không gian chứa vật nữa.
“Được” Diệp Thành cũng phản ứng kịp, tay chân luống cuống thu vật này lại.
Ba người đều căng thẳng, vừa rồi tình huống trên trời kia nhất định sẽ rất gây chú ý.
Nếu bị người khác phát hiện thanh kiếm vàng có vấn đề thì phiền toái to rồi.
Quả nhiên, ngay lúc ba người đi ra hẻm nhỏ.
ta đi tuần tra chỗ này thì đột nhiên bay tới, quát hỏi ba người Tân Trạm.
Trong lòng Tân Trạm run lên, khí tức tu vi của lão giả này vô cùng cuồng loạn.
Dù cho lúc vô tình thả ra áp bức, đều giống như núi cao cho người ta cảm giác nặng nề, tu vi này ít nhất cũng là Thần cảnh cấp tám trở lên.
“Tiền bối, chúng tôi vừa mới cảm nhận được thiên địa biến hóa vô cùng đáng sợ, xin hỏi tiền bối nơi này vừa xảy ra chuyện gì.” Tân Trạm giả vờ không biết mà nói.
“Cậu hỏi tôi?”
Lão già cau mày, ánh mắt lạnh thấu xương.
Ông ta cách nơi đây gần nhất,