Đôi mắt ông lão lóe sáng, trong phút chốc đang suy tư.
Vẻ mặt của Tân Trạm cũng không đổi sắc, nắm chặt bùa dẫn bạo trong tay.
Chỉ cần anh phát hiện ông lão này có bất kỳ hành động nào thì sẽ lập tức thi triển Càn Khôn Di Chuyển quyết, sau đó dẫn nổ.
Mà lúc đang giằng co, trên bầu trời lại có mấy bóng dáng chậm rãi bay tới.
Nhìn thấy sau lưng Tân Trạm che kín bùa dẫn bạo, sắc mặt mấy người hơi biến sắc, đôi mắt lóe lên cảm xúc.
“Ông đã tìm được nguồn gốc của thiên địa dị tượng này rồi sao?”
Một ông lão hói đầu hỏi.
“Đây là có chuyện gì? Mấy người muốn cho nổ thành cổ này sao?”
Có người hỏi ba người Tân Trạm.
“Các vị tiền bối, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, không muốn gây phiền toái.
Nhưng vị tiến bối này lại muốn xem túi trữ vật của chúng tôi, chúng tôi không thể làm gì, chỉ có thể cùng đồng quy vu tận” Diệp Thành nói.
Mấy người giật mình, ánh mắt nhìn về ông lão mang theo vẻ kì lạ.
Hở một tí đòi tra túi trữ vật của người ta, thảo nào đối phương tức giận.
Đổi lại là ai cũng sẽ không cho phép.
“Quật Long lão nhân, loại thiên địa dị tượng này thì cảnh giới Xuất Khiếu sao có thể làm ra được.
Ông còn ép hỏi bọn họ, tôi thấy ông hồ đồ rồi” Trong đó có một văn sĩ áo xanh cười nói.
“Đúng vậy, nơi đây là bên trong thành, không phải bên ngoài, ông kiểm tra túi trữ vật của những tu sĩ khác, bọn họ không liều mạng với ông mới là lạ” Một người phụ nữ trung niên cũng cười nói.
“Mấy đứa kia, thu hồi đồ của mấy đứa lại đi.
Lát nữa người nhà họ Tống tới thấy chuyện này sẽ không có kết cục tốt đâu” Một vị văn sĩ nói với ba người Tân Trạm.
Lông mày của Tân Trạm khẽ nhúc nhích nhưng anh không lập tức thu hồi bùa dẫn bạo.
Tân Trạm lấy ngọc bài mà Du Túc và Hồ Phong cho anh đưa ra cho mọi người xem.
“Các vị cha chú làm chứng, tôi là bạn của Du Túc từ Hội dược sư ở thành cổ Đông Hoàng, dược tôn Hồ Phong cũng là bậc trên của tôi, nếu người này giết tôi ở trong thành cổ, bọn họ nhất định sẽ báo thù cho tôi.”