Anh ta phất tay áo, tay ôm tên đầu trọc đang chảy máu như đài phun, bước nhanh.
“Haha, Tân Trạm, anh làm rất tốt”
Du Tuyết Nghiên vui vẻ nói: “Anh làm cho tên này ngậm cục tức, chuyện lúc trước, tôi cũng không so đo với anh nữa”
Tân Trạm cười không nói lời nào.
“Chờ một chút, tôi đi lấy lệnh bài thân phận và áo choàng của anh”
Chị Nguyệt cười nhẹ.
Hai người đợi ở đây một lúc, Tân Trạm nhận được lệnh bài và trang phục tượng trưng cho thân phận của luyện dược sư cấp tám.
Kể từ đó, liền chính thức trở thành luyện dược sư của thành cổ Đông Hoàng.
Trong tương lai, bất kể đến thành phố nào, đều có thể ra vào tùy ý và cũng có thể được giảm giá khi mua các loại cỏ tiên khác nhau ở hội Dược sư.
“Thật không ngờ, anh mặc chiếc áo choàng dược sư cũng rất đẹp trai, nhưng so với anh của tôi còn kém một chút” Du Tuyết Nghiên đánh giá Tân Trạm một phen, cười nói.
“Cô nói anh trai của cô là thiên tài dược sư, nhưng tôi đến đây mấy lần cũng không gặp” Tân Trạm nói.
“Anh ấy bị thương sau khi bế quan luyện đan, tôi cũng không biết tình hình như thế nào”
Du Tuyết Nghiên có chút mất hứng, lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều là chuyện tốt do tên xấu xa kia làm.
Lần trước thi đấu dược sư, ông ta đã giở thủ đoạn trên lò luyện đan, khiến cho anh trai tôi bị nổ lò vào thời điểm quan trọng nhất, cũng bị linh lực phản ngược.
Sau này ba tôi đã tìm thấy một số bằng chứng, nhưng ông ta không thừa nhận”
“Người này thật sự hiểm ác, không từ bất kì thủ đoạn nào”
Tân Trạm gật đầu, điều này có thể thấy được từ hành vi của tên đệ tử mà ông ta dạy.
“Nhưng cô không cần phải tức giận.
Nếu ngày mai bọn họ dám giở trò, tôi sẽ báo thù cho cô” Tân Trạm nói.
“Vậy trận thi đấu lần này phải xem anh rồi” Du Tuyết Nghiên nói với vẻ mong đợi.
Vốn dĩ tưởng rằng lần thi đấu này cha của cô ta khẳng định sẽ bị Khổng Việt đè ép, nhưng có Tân Trạm tham gia thì Du Tuyết Nghiên lại hiện ra vẻ mong đợi.
Cô ta có thể nhìn ra được Tân