Ngay khi bảo kiếm được lấy ra, kiếm khí phóng lên trời cao, không khí chung quanh nóng như thiêu đốt, trên thanh kiếm xuất hiện một bóng ma rồng, giương răng múa vuốt, gầm thét.
“Chết đi cho tôi “
Vân công tử múa kiếm, đột nhiên lao ra.
“Dừng tay! “
Bang!
Nhưng khi Vân công tử xuất thủ, bóng dáng của Mộc Thăng Khanh đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
Anh ta một trưởng đánh vào thanh kiếm này, Vân công tử lập tức lui về phía sau mấy bước.
Tân Trạm ánh mắt chuyển động, Mộc Thăng Khanh Trang này trước đó đã từng tiết lộ thực lực của anh ta là phân thần cảnh cấp 4, nhưng thực lực của anh ta gần như đã đè bẹp Vân công tử cấp ba.
Hoặc là thực sự của anh ta rất mạnh, hoặc là anh ta đã che giấu tu vi của mình.
“Tôi muốn giết hắn, anh dám ngăn cản tôi Vân công tử tức giận nói: “Bọn họ chỉ là phế vật xuất khiếu cảnh, còn tôi là phân thần cảnh cấp 3 đấy “
“Vân công tử, nếu nwh mọi người đã tự họp lại với nhau, đều là thành viên của một đội.
Không có chuyện ai cao hơn ai thấp hơn “Mộc: Thăng Khanh lạnh lùng nói.
“Bọn họ đánh bay tôi, thể diện tôi mất hết, anh bảo tôi cứ như vậy mà bỏ qua sao? “Vân công tử tức giận nói.
“Nhưng anh đừng quên, là do anh ra tay trước.
“
Vẻ mặt của Mộc Thăng Khanh càng lạnh lùng hơn, trong lời nói của anh ta tràn đầy ý lạnh.
“Anh bị đối phương tính kế cũng thôi đi, nhất thời không để ý cũng thôi đi, bị đánh gục cũng là do anh tự chuốc lấy.
Tôi không quan tâm giữa anh và bọn họ có mâu thuẫn gì đâu.
Nếu anh không muốn tham gie thì có thể đi, nhưng đừng có động thử ở đây “
“Anh! Được, tôi nể mặt anh “
Vân công tử nghiến răng, sắc mặt co quắp vài cái, hít sâu một hơi, như là kìm nén được lửa giận, thu hồi trường kiếm,