Trên đỉnh núi, hình thù băng phẳng một cách kỳ lạ.
Nó trông giống như bị một thanh kiếm dũng mãnh chém qua, san bằng đỉnh núi.
Tuy rằng trời đã khuya, nhưng trên núi cao bên ngoài thành cổ đã đông người qua lại, vô cùng náo nhiệt.
Đêm nay là ngày thánh cảnh mở ra, vô số tu sĩ tụ tập ở đây, không ngừng thảo luận sôi nổi.
Dưới chân núi, một đại trận linh khí phóng ra ánh sáng, rất nhiều thủ vệ với vẻ mặt phòng bị, tu vi ở mức không tầm thường, đang kiểm tra lệnh bài của mọi người.
“Kỳ quái, có nhiều người có lệnh bài thánh cảnh như vậy sao? Sao lại cảm thấy Tân Trạm lấy được một miếng lệnh bài này lại khó khăn đến vậy “
Xác minh xong, ba người đi về phía đỉnh núi, râu quai nón có chút kinh ngạc.
Trên đường đi có vô số tu sĩ, đi tới đỉnh núi, nhìn thoáng qua đã có mấy vạn người tụ còn có người đang tiến tới gần.
“Không phải là có ít lệnh bài, mà là chúng ta đến quá muộn.
Gần mở ra thánh cảnh, lệnh bài tất nhiên rất khó tìm “Tân Trạm lắc đầu.
“Anh Ban, lệnh bài của thánh cảnh này, là lần trước sau khi thánh cảnh đóng lại một năm thì bắt đầu phát hành.
Trong một nghìn năm qua, anh thử nghĩ xem đã phát hành được bao nhiêu “Diệp Thành cũng nói.
“Thật là, thử tính là một năm phát hành một trăm miếng, thì một ngàn năm cũng sẽ có một trăm ngàn miếng “Râu quai nón vừa đếm, liền rất ngạc nhiên.
“Hơn nữa đừng quên, một lệnh bài có thể mang theo ba người.
“Tân Trạm nói.
Bây giờ râu quai nón đã hoàn toàn không nói nên lời.
Cứ tưởng có thể chiếm hết được thiên cơ, nhưng giờ bây giờ vừa nhìn lại, mới thấy vẫn là phải vượt qua biển người.
Cũng may đỉnh núi đủ lớn, cho dù mấy vạn tu sĩ đứng ở đây cũng không cảm thấy đông đúc.
Mà đẳng sau có những tu sĩ ngại ở trên nhiều người, trực tiếp đứng ở dưới.
Một lúc sau, Viên Khánh cũng tươi cười chạy đến và đứng cùng ba người họ.
Đợi một hồi, trên bầu trời đột nhiên có một tia sáng màu tím, chói mắt sáng ngời, từ phía chân trời bay tới tận