Diệp Thành và râu quai nón chậm rãi bước ra ngoài.
“Hừm, chỉ là tâng thứ hai Cảnh Xuất Khiếu cửu phầm mà thôi, mà dám đến đây để tìm đường chết” Ba người sau khi nghe vậy thì thoáng sửng sốt, sau đó đều cười khinh thường.
“Tân Trạm, cậu thật quá đáng.
Cậu rõ ràng là tỉnh rồi, mà còn không cứu cô gái này, hay là chờ tôi ra tay hộ “Diệp Thành cũng không thèm nhìn ba người, mà là nhìn về phía sau.
“Tôi nghĩ để anh ra tay cũng được đấy.
Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân này sẽ giao cả cho anh” Tân Trạm chậm rãi mở miệng đứng lên.
“Hừm, tôi nhìn là cậu không có phản ứng nào mà” Diệp Thành khit mũi phản bác.
“Đùa thôi, cô không sao chứ” Tân Trạm nhẹ nhàng nhìn sang Cổ Nguyệt Linh.
“Này, các người không lo mà xem lại tình hình này đi!”
Ba người đều có chút kinh hãi, đối mặt với ba cảnh thần phó phân của mình, những người đi ra từ Cảnh giới Khẩu khí này thật sự bắt đầu tán gẫu, hoàn toàn không để ý tới bọn họ.
Chẳng lẽ đối mặt với ba người bọn họ, những người này hoàn toàn không có chút sợ hãi, ngược lại là cảm giác chiến thắng sao.
“Không đợi được à? Như vậy cũng được, trước tiên giải quyết các người trước.”
Tân Trạm lắc đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc của Cổ Nguyệt Linh, thân hình chợt chấn động, đi tới phía sau người dẫn đầu.
“Cậu là khi nào!”
Người đàn ông thấy sửng sốt, thân thể của Tân Trạm giống như một bóng ma, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì tay của Tân Trạm đã vỗ vào vai hắn ta nhanh như chớp.
Sau đó, một ngọn lửa thiêu đốt lan khắp cơ thể dọc theo vai hắn ta.
Bùm! Viễn dạ cực hoả tung ra rồi, và người đàn ông ngay lập tức bị thiêu rụi thành một ngọn lửa lớn.
“Am Người đàn ông hét lên, và dưới ánh lửa thiêu đốt, hắn ta cảm thấy cơ thể mình sắp tan ra.
“Cậu, cậu thật sự là có viễn dạ cực hoả”
Người đàn ông gầm lên, vẻ mặt đầy tức giận, đột ngột