Lúc này Sài Chính Đạo bị linh khí trói buộc, bên ngoài là nhà giam bùn đất, đỉnh đầu bị bao trong rễ của cây lớn, thoạt nhìn đã bị khống chế hoàn toàn.
“Một đám kiến còn muốn mai phục tao”
Dù bị vậy nhưng Sài Chính Đạo sắc mặt không hề thay đổi chút nào, đôi mắt mang theo vẻ giễu cợt.
Anh ta khẽ quát, linh khí bạo phát như nước lũ phá đê, trời đất biến sắc, không gian rung chuyển.
Trong chớp mắt, dù là linh khí xiầng xích hay hàng rào bùn đất, hoặc là cây cổ thụ khổng lồ kia đều đang nổ tung trong nháy mắt dưới sự tác động của luồng linh khí này.
Rầm!
Ba người Từ Kim Thanh đã bị phản phệ, lần lượt nôn ra máu rồi bay lộn ngược.
Mà ngay trong lúc Sài Chính Đạo bị trói buộc, Vân công tử, Diệp Thành, râu quai nón cũng đã chuẩn bị xong từ lâu.
Hai người Diệp Thành lại chuyển Xung Thiên Phong Bạo.
Hai người một đao một kiếm mang theo xé nát tất cả Phong Bạo mà họ gặp phải rồi lao về phía Sài Chính Đạo.
Một bên khác, Vân công tử trong tay cầm trường kiếm màu đỏ của lửa, con rồng lửa khổng lồ lại xuất hiện, gầm thét rồi hướng về phía Sài Chính Đạo, muốn căn nuốt anh ta.
Grào grào grào!
Cùng lúc đó, thần thú gầm rú một trận, xung quanh bạo phát, trong sương trắng ngút trời, thần thú lại xuất Bất kể là Thanh Long Huyền Vũ hay là Phượng Hoàng Chu Tước đều che khuất bầu trời, tấn công về phía Sài Chính Đạo.
Trong chớp mắt, mọi người đã bộc phát sức chiến đấu mạnh nhất.
Hơn nữa phối hợp với nhau, dẫn tới kết cục nhất định phải giết.
“Tàn hồn Thanh Long, dị thuật hợp thân, đại trận thần thú, hay hay hay, tới thật hay!”
Sài Chính Đạo không ngạc nhiên mà còn cười lớn, nhưng nụ cười có hơi dữ tợn, hiển nhiên là giận dữ.
“Không ngờ những con kiến như bọn mày vẫn thật làm ra trò đó.
Nếu tao chỉ có cấp năm cấp sáu cảnh giới Phân Thần, nếu tao chỉ là tu sĩ bình thường, không chừng thực sự đã trúng chiêu, bị bọn mày hại.
Nhưng tao là Sài Chính Đạo, người thừa kế tiếp theo của nhà họ Sài”
“Muốn giết tao, bọn mày còn kém xal”
Sài Chính Đạo gào thét, trên trán