“Đừng lề mề nữa, anh không cản được những người kia đâu: Vân công tử lắc đầu nói: “Tân Trạm, hãy đưa cho tôi những viên Ngụy Long Châu còn lại của anh, tôi có Hỏa Chi Bản Nguyên, tôi có thể dùng được món vật này nhưng mà Từ Kim Thanh thì không thể chống đỡ được đâu.”
Cả hai người tranh cãi một lúc lâu, cuối cùng vẫn để cho Vân công tử gánh vác lấy chuyện này.
Không phải anh ta không sợ chết mà là tất cả mọi người đều suy nghĩ một cách kỹ càng vào đêm qua, đây vốn dĩ là tình huống chỉ khi liều mạng chiến đấu mới có thể sống sót, nếu như bây giờ vẫn còn sống được thì đã xem như kiếm lời rồi.
Vả lại nếu như để cho Từ Kim Thanh ra tay thì cuối cùng vãn không cản được những người đang chạy đến kia, tất cả mọi người đều sẽ phải chết nếu như bao nhiêu công sức của họ đều đổ sông đổ biển, không bằng để cho bản thân anh ta mạo hiểm một phen.
Vân công tử cũng có thêm một chút sức mạnh khi có được ba viên Ngụy Long Châu tràn ngập lửa nóng ở trong tay.
Cả ba người chia ra hai đường, Vân công tử quay về con đường ban đầu mà đi về phía sơn cốc.
Vứt Vân công tử chưa bay được bao lâu thì đã thấy một bóng đen đang bay ra khỏi sơn cốc và lao thẳng về phía anh ta.
“Cảnh giới Phân Thần Lục Phẩm”
Đầu óc của Vân công tử liền cảm thấy choáng váng khi cảm nhận được khí tức lớn mạnh của đối phương, trái tim của anh ta đập loạn xạ, bàn tay đang nắm lấy Ngụy Long Châu cũng trở nên hơi run rẩy vì sợ hãi.
Hai người Lê Thịnh đã được xử lý đều là người có cảnh giới Phân Thần Cấp bốn, điều này khiến cho anh ta nghĩ rằng những người còn lại đều chỉ có cảnh giới Cấp bốn hoặc Cấp năm mà thôi, thế nhưng anh ta lại không hề nghĩ tới ông già này lại có tu vi Lục Phẩm.
Đủ để vượt xa bản thân anh ta cả ba cấp bậc.
Ngay trong khoảnh khắc Vân công tử bị khựng lại, ông già đã càng ngày càng đến gần anh ta.
“Liều thôi, cùng lắm thì chết thôi!” Vân công tử cắn chặt răng và bỗng nhiên bóp vợ Ngụy Long Châu.
Ngay lập tức, một ngọn lửa cao ngút trời bùng nổ ở giữa không trung,