“Kim Thanh” Nhạc Nhu nằm bên cạnh Từ Kim Thanh, nước mắt rơi như mưa, thấp giọng gọi tên anh ta.
“Nhạc Nhụ, thật xin lỗi, lừa em lâu như vậy” Từ Kim Thanh chậm ỉnh lại, anh ta cũng ý thức được chuyện gì xảy ra, cười khổ nói.
“Mọi người không cần lo lắng, đây mới chính là dung mạo thật sự của tôi.
Năm đó tôi bị tông chủ đưa vào tuyệt địa, chính xác thì tôi vẫn còn sống, cũng tìm được truyền thừa Đại Năng kia, nhưng cái giá phải trả chính là tám phần tuổi thọ của đời này”
Đám người Diệp Thành nghe vậy đều có chút chấn động.
Từ Kim Thanh chưa từng nói chuyện này với ai.
“Vốn dĩ mệnh của tôi không còn dài nữa, lần này đi đến Thánh Cảnh chẳng qua là lo lắng cho Nhạc Nhu, dự tính để cho cô ấy có đủ bản nguyên khí đột phá đến cảnh giới Phân Thần, như vậy tôi ở cửu tuyền cũng có thể mỉm cười, nhưng mà không ngờ, đây là lại cái bẫy của Mộc Thăng Khanh, suýt nữa liên lụy đến em rồi: Từ Kim Thanh lại ho ra máu, run rẩy nâng cánh tay lên muốn xoa tóc Nhạc Nhu.
“Nhạc Nhụ, thật xin lỗi, không thể cùng em làm bạn đến già, anh chỉ là một tên lừa đảo ích kỷ mà thôi”
Dứt lời, đồng tử Từ Kim Thanh dần tan rã, ngón tay cũng cứng lại giữa không trung, hô hấp hoàn toàn biến mất.
Đến cuối cùng, cánh tay của anh cũng không chạm được đến sợi tóc của người mình yêu.
Vốn dĩ Từ Kim Thanh đang phải mạnh mẽ níu giữ sinh cơ còn lại, đến lúc hấp hối lại bị Thôi trưởng lão đánh cho một chưởng trọng thương, không thể áp chế tử khí được nữa, nên mới chết ngay lập tức.
Nhạc Nhu ôm thi thể Từ Kim Thanh khóc thảm thiết, hét lên những tiếng tê tâm phế liệt, nước mắt tuôn như mưa.
“Kim Thanh, anh nghĩ rằng cái gì em cũng không biết sao, em không nhìn ra được lớp ngụy trang của anh hay sao hả?
Thứ em lĩnh ngộ được chính là cội nguồn bản nguyên khí, làm sao có thể không nhìn ra khuôn mặt thật sự của anh chứ, nhưng em không quan tâm tuổi thọ của anh, cũng không quan tâm của em.
Con người sống bao lâu mới gọi là đủ? Có anh ở bên cạnh em, dù bao lâu đi nữa em đều không hối hận”
Nhạc Nhu nói xong, mạnh mẽ đứng lên lau khô nước mắt, ôm lấy