Sau khi anh đẩy linh khí vào cơ thể hai người họ để kiểm tra, quả thật Liễu Mộng không hề nói sai.
Đây là một loại vết thương cực kỳ phức tạp, ít nhất là ở Thánh Cảnh này, nếu không có tiên thảo thì rất khó chữa lành “Sao, nghĩ kĩ chưa? Anh giúp tôi thoát khỏi đám sát thủ, tôi cứu huynh đệ anh” Liễu Mộng nói.
“Tân Trạm, đừng để tâm đến chúng tôi, người phụ nữ này không có ý tốt gì đâu, những người đuổi giết cô ta nhất định là không phải dạng dễ đối phó đâu” Diệp Thành nói “Không sai, trước hết cứ để chúng tôi rời khỏi Thánh Cảnh trở về tu dưỡng đã, rồi chờ cậu về trị liệu cũng không muộn”
Râu quai nón cũng nói.
Tân Trạm lại lắc đầu.
Diệp Thành và Râu quai nón tiến vào Thánh Cảnh để tìm giọt máu của phượng hoàng băng giúp anh, giờ họ vì anh mà bị thương, nếu anh thấy họ đang gặp nguy hiểm mà không chịu chữa trị thì anh thật không xứng đáng làm người.
Hơn nữa, phương pháp mà vừa rồi Liễu Mộng sử dụng đã cho thấy cô hiểu rất kỹ về loại vết thương này, cho nên đương nhiên hiệu quả việc điều trị của cô ấy cũng sẽ tốt hơn anh.
“Tôi có thể giúp cô tránh khỏi những người đang đuổi giết, nhưng làm thế nào tôi có thể bảo đảm là cô sẽ tuân thủ lời hứa và chữa khỏi cho hai người bọn họ” Tân Trạm đứng dậy nói.
“Anh nghỉ ngờ tôi ăn ở hai lòng sao? Hơn nữa anh có thủ đoạn đuổi thú, lại hiểu được trận pháp, tôi còn nghĩ có thể hợp tác cùng anh để tìm kiếm mảnh vỡ Thánh Tuyền cơ”
Liễu Mộng lắc đầu nói: “Như vậy đi, nếu trong vòng ba ngày tôi vãn không thể chữa khỏi cho anh em của anh, thì tôi với anh không còn liên hệ gì với nhau nữa.
Lúc đó thì tôi