Vương Lang một tay vươn ra, gầm hét bao vây bên cạnh Tân Trạm, một vài phi kiếm cuối cùng, lại đánh bay Huyền Băng cùng Hỏa Long Phi Kiếm, hướng về đầu Tân Trạm.
Mà vẻ mặt Tân Trạm vẫn rất bình tĩnh, đến tận lúc này, anh cũng không có chút bối rối nào.
Anh vận chuyển Du Long Quyết, cơ thể khéo léo né tránh cú bắt này của Vương Lang.
Sau đó thân thể chìm xuống, dùng sức bả vai, đụng Vương Lang bay xuống phía dưới.
“Mày muốn đẩy tao vào thung lũng rạn nứt? Như vậy thì có thể như thế nào, chẳng lẽ thung lũng nham thạch, có thể đụng chết tao sao?”
Vương Lang đầu tiên sửng sốt, sau đó liền không kiêng nể gì cười lớn.
Anh ta đánh một quyền vào lưng Tân Trạm, thần lực Vương Giáp mắt thấy sắp chống đỡ không nổi.
“Ai nói tao phải trực tiếp giết mày?”
Cho đến lúc này, Tân Trạm mới nhếch miệng cười.
“Nhìn kĩ phía sau mày đi”
“Gì cơ?”
Vương Lang sửng sốt, sau đó thần thức mãnh liệt hướng về phía sau.
Vừa quay lại nhìn, anh ta nhất thời lắp bắp kinh hãi.
Trong làn sương mù âm u của thung lũng rạn nứt, một người khổng lồ có miệng to lớn khoa trương đang lơ lửng giữa trời đất.
Khuôn mặt của anh ta được bao phủ bởi rất nhiều nút thắt, và tướng mạo của anh ta cực kỳ dữ tợn.
Mà trên hai má, còn có tận bốn mắt.
mình bị cuốn vào trong đó, ai cũng không biết sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Có lẽ, chính là bị lưu đày vĩnh viễn, vĩnh viễn