Mà lúc này, trong thung lũng rạn nứt truyền đến một tiếng rống giận xé tim đứt họng, sau đó một cso một bóng đen, mang theo một con lôi ưng khát máu to vừa bằng núi nhỏ, đột nhiên vọt lên giữa không trung.
Đôi mắt Vương Tử phủ đầy tơ máu, trong lòng giống như bị vạn mũi tên đâm qua.
Anh ta và em trai như có thần giao cách cảm, ngay lập tức Vương Lang lạc bước vào không gian kỳ lạ, anh ta liền cảm nhận được tin tức em trai đã chết.
Vốn tưởng rằng đã nắm chắc chín trên mười phần, tình hình xấu lắm cũng chỉ là hai tay trống rỗng, Vương Tử nằm mơ cũng không nghĩ tới, lựa chọn này của mình, lại khiến em trai mất mạng.
Anh ta mạnh mẽ tản ra thần thức, cảm ứng được vị trí Tân Trạm.
Nhưng lúc này, không gian truyền tống đã phát động, Tân Trạm và Cổ Nguyệt Linh đều hóa thành ánh sáng lấp lánh.
Cho dù bản thân muốn đuổi theo, cũng chậm một bước, không có cơ hội gì.
“Chạy rồi, thằng nhãi danh chết tiệt này, còn có một người phụ nữ, cả hai đều đã trốn thoát”
Vương Tử gào thét giận dữ rống lên, phá nát trận pháp truyền tống còn sót lại, bùng phát lửa giận trong lòng.
Đến một đoạn đường, Tân Trạm không có cơ hội bày ra truyền tống trận, cho nên ở bên ngoài truyền tống trận của thung lũng rạn nứt này, tốn rất nhiều thời gian, nhưng phạm vi khá xa.
Tân Trạm và Cổ Nguyệt Linh không ngừng xuyên qua, ước chừng vài hơi thở, hai người bọn họ mới đi tới một mảnh rừng núi mà hai ngày trước từng tới.
“Hú~”
Cuối cùng cũng an toàn rồi, Cổ Nguyệt Linh ngồi đơ người trên mặt đất, trán đổ mồ hôi.
Tân Trạm cũng đặt mảnh vụn Thánh Tuyền ở một bên, nghỉ ngơi một chút.
Hai ngày thời gian, đến dụ dỗ những truy binh, bọn họ cách điểm khởi đầu rất xa, cũng không nóng vội về việc phải trở về ngay.
Qua hai truyền tống trận nữa, bọn họ mới có thể trở lại điểm khởi đầu.
Mà lúc này, không xa ngay tại nơi mà Tân Trạm và Liễu Mộng ước định.
Một con yêu thú cao hơn mười trượng