Rầm Rầm Rầm!
Những chiếc ngân châm do Thu Vũ bắn ra đều bị chiếc khiên này cản lại.
“Cô muốn chết à, tôi giết cô.” Vương Tử giận dữ.
Nếu không phải nhờ phản ứng nhanh nhạy của anh ta thì vừa rồi đã bị những chiếc ngân châm bắn cho thủng lỗ chỗ rồi.
“Ngon thì tới đây, để xem ai chết trước ai” Thu Vũ chế nhạo, không nhường nhịn chút nào.
Hai người tập trung đánh nhau, các tu sĩ khác mặt mày tái nhợt, chỉ có thể lui về phía sau tránh né, lúc này không ai dám đứng ra khuyên can.
Nhưng khi linh khí của hai người đang đánh nhau kịch liệt thì một bóng người xuất hiện từ trong không trung.
Đó là một người đàn ông trung niên mặt mày nhẫn nhụi, khi nhìn thấy cảnh tượng đó, ông ta nhíu mày, sau đó đột ngột nhảy xuống.
Không ngờ ông ta đi về phía giữa khối linh khí của hai người đang đánh nhau, rồi giơ cánh tay lên.
Bùm!
Lúc này linh khí của Thu Vũ và Vương Tử nổ tung trên người đàn ông trung niên.
Sau đó khối linh khí nổ tung, rồi biến mất theo làn gió.
Người đàn ông vẫn bình yên vô sự, giờ đang đứng ở trên ngọn núi hoang.
“Hạ chấp sự” Nhìn thấy người vừa tới, Thu Vũ và Vương Tử liền biến sắc, lập tức chắp tay hành lẽ.
Hạ chấp sự, là người sở hữu kim lệnh của Ám Ảnh Minh, chẳng những tu vi của ông ta đã lên tới cấp sáu của cảnh giới Phân Thần, mà địa vị của ông ta cũng rất cao.
“Hai người đã có thực lực như vậy thì chỉ bằng giữ sức lại để tiêu diệt mục tiêu cùng nhau, đằng này lại ngồi công kích nhau như thế thử hỏi là giải quyết được vấn đề gì, thật sự là nhàm chán” Hạ chấp sự hừ lạnh một tiếng.
“Chấp sự dạy chí phải ạ”
Hai người cúi đầu, không dám phủ nhận.
“Chấp sự đến đây có phải vì nhiệm vụ có tình huống mới hay không?” Thu Vũ nói.
“Không sai, hai người cũng tương đối hồi phục rồi, giờ hãy theo ta đi” Hạ chấp sự gật đầu nói.
“Vậy là Chấp sự đã tìm được người phụ nữ kia rồi, còn