Bà ta giống như thiên thạch đang rơi xuống mà đâm sầm vào cây cối và đất đá, cuối cùng gương mặt của bà ta giống như một con trâu cày ruộng mà cày ra một rãnh sâu, cả người bà ta lê lết và phá hủy cả một mảnh cây cối và hoa lá rồi lại như một cọng hành mà cắm mặt xuống dưới đất.
Tất cả mọi người đều trở nên im phăng phắc.
Những người bảo vệ của nhà họ Cổ đều mở to đôi mắt ra, có vài người còn xoa mắt một cách dữ dội và cảm thấy không thể tin được mà nhìn về phía gia chủ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có phải bọn họ đã nhìn nhầm rồi không!
Khi bọn họ nhìn thấy Cổ Hưng Sơn nhấc tay lên còn nghĩ rằng cuối cùng gia chủ cũng sắp ra tay với Tân Trạm rồi, thế nhưng lại không ngờ rằng gia chủ lại tát người vợ của mình một bạt tai.
Cổ Nguyệt Linh ở một bên vốn dĩ muốn chạy tới và khuyên cha mình hãy nương tay cũng kinh ngạc đến mức dừng bước chân của mình lại.
Người phụ nữ càng trở nên sững người hơn, bà ta bò ra từ trong hố và ôm lấy gương mặt đẫm máu của mình rồi run rẩy chỉ vào Cổ Hưng Sơn.
“Phu quân, anh điên rồi à, anh đánh nhầm người rồi đấy”
Người phụ nữ cảm thấy không thể tin được mà kêu lên.
“Tôi không hề đánh nhầm, tôi chính là muốn đánh cô đấy”
Cổ Hưng Sơn nở ra một nụ cười lạnh lùng và nói: “Người đàn bà đanh đá như cô lại dám dẫn người đến Thánh Cảnh để gây phiền phức cho con gái của tôi, cô không chỉ đe dọa mà còn bắt nạt con bé, chàng trai này đã dạy dỗ cô thay tôi thì có gì sai chứ?”
Người phụ nữ cảm thấy bất ngờ đến nỗi mở to mắt ra.
Ngày hôm nay tên Cổ Hưng Sơn đã điên rồi, cho dù sức mạnh của nhà họ Cổ đã tăng lên vào những năm nay thì cũng không thể sánh được với nhà họ Phan, hơn nữa nếu ông ta dám đánh bà ta thì nhà họ Phan cũng sẽ không làm thỉnh vì mặt mũi của mình.
“Anh đánh tôi, anh lại dám tát tôi à?” Người phụ nữ vô cùng tức giận, bà ta bò lên từ dưới đất và lao thẳng về phía Cao Hưng Sơn muốn xé nát ông ta.
“Tôi còn chê không đủ khi chỉ tát cô một cái đấy” Cổ Hưng Sơn lạnh lùng cười lên, ông ta đùng đùng mà đánh đấm tứ tung và